Đại Hạ Văn Thánh

Chương 524 Triều đình xôn xao, oán khí tụ họp, Cố Cẩm Niên cực khổ tiễn đưa

Không ai sống sót.

Chỉ bốn chữ đơn giản đã làm cho tất cả mọi người ở đây choáng váng tại chỗ.

Hơn sáu ngàn mạng người.

Ròng rã hơn sáu ngàn sinh mệnh.

Thậm chí đây chỉ là phần nhìn thấy.

Còn những người không thấy nữa.

Điều này đại biểu cho hơn sáu ngàn gia đình đã tan vỡ.

“Cẩu tặc.”

“Cẩu tặc.”

Giờ khắc này, không ít quan viên chửi lên, mắt họ trừng như muốn nứt ra. Nhìn qua những quan viên chưa bị trảm này, chỉ vào mũi của bọn hắn mà lớn tiếng giận dữ quát lên.

Cách đó không xa, Cố Ninh Nhai cũng hít sâu một hơi.

Hắn trở thành chỉ huy sứ Huyền Đăng Ti, những năm gần đây có án oan hay thảm án nào mà hắn chưa trải qua?

Nhưng bản án bậc này thì hắn chưa bao giờ nghe thấy cũng chưa từng nghe nói qua. Chỉ sợ là một trong những án oan lớn nhất trong năm Vĩnh Thịnh.

Hơn sáu ngàn hài đồng chết oan uổng, không một ai sống sót.

Một có máu nóng từ tim xông thẳng lên đầu,

Tiếng khóc, tiếng kêu, từng giọng nói kia giờ khắc này đều đang vang vọng ở bên trong đường phố.

Khi dân chúng nghe được tin con của mình không còn sống.

Hi vọng trong mắt bọn họ hoàn toàn biến mất.

Chờ đợi trong mắt bọn họ cũng vào thời khắc này hoá thành hư không.

Có người khóc thét như phát điên, có người quỳ trên mặt đất, có người chồng chất vết thương trên thân thể, có người đầu phát rối tung.

Tiếng khóc như sấm.

Có người khóc ra thành tiếng, lại khóc không ra nước mắt bởi vì bọn họ khóc đã quá lâu, quá nhiều lân.

Mỗi một lần bọn họ nhìn thấy hi vọng sẽ lại cố gắng không ngừng tìm kiếm con mình.

Bất kể là chân trời hay góc biển.

Chỉ cần là chỗ có thể đặt chân thì bọn hắn đều sẽ đi tìm, bởi vì đó là con của mình.

Là đứa trẻ mình ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn.

Là đứa trẻ mình mang thai mười tháng sinh ra.

Nhưng bây giờ, Cố Cẩm Niên nói sự thật cho bọn họ.

Khiến bọn họ tuyệt vọng.

Loại tuyệt vọng này người thường không thể chấp nhận nổi.

Từ đầu đến cưới Cố Cẩm Niên không dám ngẩng đầu lên. Hắn sợ chính là việc phải đối diện với những dân chúng này, sợ đối diện với những dân chúng tràn ngập hi vọng nhưng cuối cùng lại tuyệt vọng trong tay mình.

Giờ khắc này.

Mũi Cố Cẩm Niên chua xót.

Hốc mắt hắn lập tức ướt át, nước mắt rơi xuống, bên tai là tiếng khóc của dân chúng.

Nhưng trong đầu là cảnh tượng những đứa trẻ này chết trên mạng nhện.

Cố Cẩm Niên hít sâu một hơi nhưng thân thể không khống chế được mà run rẩy.

Những đứa trẻ này có quan hệ với hắn sao?

Không có quan hệ.

Nhưng Cố Cẩm Niên là người, là một người bình thường. Hắn không quen nhìn thấy người dân gặp khó khăn làm sao có thể chịu đựng được bi kịch nhân gian như thế này?

Nếu có thể đến sớm một chút thì tốt.

Nếu sau khi mình nhìn thấy hồ sơ đã chạy ngay đến thì tốt.

Có lẽ không cứu được tất cả hài đồng.

Nhưng cũng có thể cứu được một số người.

Dù chỉ là số ít người thì cũng tốt hơn không còn ai sống sót chứ?

“Con của ta.”

“Sao số ngươi lại khổ như thế. Là mẹ có lỗi với con, là mẹ có lỗi với con.”

“Con gái của ta đã chết thật rồi sao? Đại nhân, van cầu ngài, van cầu ngài, ngài giúp ta một chút. Ta chỉ có một đứa con gái như vậy, van cầu ngài.”

Tiếng khóc như sấm.

Liếc nhìn lại không biết có bao nhiêu dân chúng quỳ trên mặt đất, khẩn cầu Cố Cẩm Niên trợ giúp.

Bọn họ không tin con của mình đã chết.

Bọn họ vẫn ôm vọng tưởng cho là con mình còn sống. Hi vọng Cố Cẩm Niên có thể tiếp tục tra rõ cho đến khi tìm thấy con của bọn họ.

Nhưng.

Nhưng.

Càng nhiều hơn chính là tiếng khóc.

Càng nhiều hơn chính là chết lặng.

Càng nhiều hơn chính là tuyệt vọng.

Càng nhiều hơn chính là đau buồn.

Trên thực tế, rất nhiều dân chúng đã biết con của mình có thể không còn trên đời.

Cũng có rất nhiều dân chúng biết có khả năng con của mình đã bị bán sang nước khác làm nô lệ.

Nhưng đây chỉ là dự tính xấu nhất, khi chuyện chưa có kết luận cuối cùng.

Bọn họ vẫn ôm hi vọng.

Bọn họ vẫn ôm tia hi vọng cuối cùng.

Nhưng bây giờ.

Cố Cẩm Niên để cho bọn họ tuyệt vọng, cho bọn họ tàn nhẫn lớn nhất.

Đây là chuyện con người không thể chấp nhận.

Đây cũng là nỗi khổ không cách nào con người chấp nhận nổi.

Nghe tiếng khóc của dân chúng.

Nước mắt Cố Cẩm Niên cũng không ngừng rơi xuống.

Hắn không ngẩng đầu lên được.

Hắn không có cách nào đối diện với những dân chúng này.

Trong lòng hắn có hận ý, hận ý vô cùng vô tận.

Hắn hận! Hận những quan viên này, từng người đều giấu giếm không báo, hận những quan viên này trên dưới cấu kết.

Nếu như.

Sớm thông báo với triều đình một chút.

Nếu như.

Có một người đứng ra lên tiếng.

Nếu như.

Thế gian này ít đi một chút đen tối như vậy thì sẽ không có nhiều hài đồng bị chết thảm như thế.

Thế nhưng mà.

Nói một ngàn, một vạn lời thì tất cả đã trở thành kết cục đã định.

Giờ khắc này.

Cố Cẩm Niên không đè nén được tâm tình của mình. Hắn cúi đầu nhưng giọng nói lại như mãnh thú gầm thét.

“Từ Tiến nghe lệnh.”

“Bắt toàn bộ quan viên chủ chốt của quận Giang Lăng lăng trì xử tử cho Bản thế tử.”

“Bắt toàn bộ quan viên chủ chốt của phủ Bạch Lộ đều lăng trì xử tử cho Bản thế tử.”

“Bắt tất cả tăng nhân của Thanh Viễn tự lăng trì xử tử toàn bộ cho Bản thế tử.”

“Việc này một mình Bản thế tử gánh chịu.”

“Trời sập đã có Cố Cẩm Niên ta một mình nhận lấy.”

“Ai dám ngăn trở giết kẻ đó cho Bản thế tử.”

Cố Cẩm Niên nói, giọng hắn quát lên giận dữ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận