Đại Hạ Văn Thánh

1420 Tâm học hiển thế, đại thế giáng lâm, vì người đời sau, mở ra Thánh đường huy hoàng.(4)

"Sư huynh."

"Ngươi thực sự là..."

Lý Nhược Du gần như rống to, nhưng nói được một nửa, hắn ta lực bất tòng tâm, phun ra một ngụm máu, sau đó đại não choáng váng, cuối cùng ngã trên mặt đất, đứt khí bỏ mình.

Lục Thành Ngôn cũng đổ rầm trên mặt đất, thi thể hai người chồng lên nhau, trông cực kỳ quái dị.

"Sư đệ."

"Các ngươi yên tâm, sư huynh nhất định sẽ báo thù cho các ngươi."

"Cố Cẩm Niên."

"Ngươi bởi vì phẫn nộ và cừu hận riêng tư mà đem tất cả lửa giận, đổ lên hai vị sư đệ của ta, hành động ngươi làm thật sự quá súc sinh."

"Bên ngoài đồn đãi quả nhiên không sai, ngươi giúp dân giải oan, thật ra là vì danh vọng mà thôi, ngươi căn bản không xứng với danh xưng Thiên địa Đại Nho, ngươi lòng dạ nhỏ mọn, thù này ta ghi tạc trong lòng, chờ đến thiên mệnh giáng lâm, ta nhất định sẽ khiến ngươi thống khổ suốt đời."

Trường Vân Thiên vô cùng bi thương nói, giống như bị chịu đả kích cực lớn, nhưng Cố Cẩm Niên biết, gia hỏa này chỉ đang diễn.

"Đợi gặp lại lần nữa, đến lúc đó ta sẽ vạch trần bộ mặt thật của ngươi."

"Ta trái lại phải xem, ngươi đến từ nơi nào."

Cố Cẩm Niên lên tiếng, cực kỳ bình tĩnh.

"Gặp nhau lần nữa, ngươi chỉ có thể ngước nhìn ta."

"Ngươi yên tâm."

Trường Vân Thiên nói, hắn ta rất tự tin, nhưng vừa dứt lời đã khống chế thuyền rồng với tốc độ nhanh nhất mà biến mất, bởi vì hắn ta nhìn thấy Cố Cẩm Niên muốn đuổi theo đến đây.

Trường Vân Thiên hoảng hốt bỏ chạy, để mọi người không biết nên nói gì cho phải, Lý Nhược Du cùng Lục Thành Ngôn tự vẫn.

Cũng làm cho bọn họ không biết nên nói gì.

"Chư vị."

"Chuyện ở học cung lần này, ba người bọn họ rõ ràng thầm châm ngòi ly gián, vì ta tạo thanh thế, chính là để hấp dẫn cừu hận."

"Ta không có ý này, càng không có khả năng kéo bè kết phái, tạo thành học phiệt."

"Vẫn xin chư vị minh giám."

"Đương nhiên, công lý tự ở trong lòng người, nếu chư vị cảm thấy Cố mỗ chính là người như vậy, Cố mỗ cũng không có bất kỳ lời giải thích nào."

Cố Cẩm Niên lên tiếng.

Hắn vẫn giải thích qua một phen, chẳng qua giải thích xong cũng không tiếp tục biện bạch thêm gì, thích tin thì tin, không tin cũng hết cách.

"Chúng ta tin tưởng Cố công."

"Ta tin tưởng Cố công."

"Ta cũng tin tưởng."

Cũng may, đại đa số người đọc sách vẫn còn lý trí, mặc dù hai người Lý Nhược Du và Lục Thành Ngôn lấy cái chết ngăn cản, nhưng bọn họ cũng nhìn ra được vài chỗ kỳ lạ.

Nói chung, nếu hai người này thật sự không có chuyện ẩn tình gì, vì sao lại không dám vấn tâm tự chứng minh?

Nếu tự chứng thành công, vậy có thể chắc chắn Cố Cẩm Niên lòng dạ nhỏ mọn, tất cả mọi người đều nhìn ở trong mắt, cũng không có khả năng tự chứng minh xong, mọi người sẽ không nhận đúng không?

Lấy cái chết ngăn cản, bản thân điều này đã có vấn đề.

Đương nhiên, uất ức thì cũng chịu chút uất ức thật, nhưng dù sao vẫn tốt hơn là bị vu oan hãm hại chứ?

Cái chết của Hhai người cũng không mang đến ảnh hưởng quá lớn với Cố Cẩm Niên.

Chỉ là, vào lúc này, giọng nói của Tề Đạt Tiên vang lên.

"Cố công."

"Ngươi náo cũng đã náo rồi, người cũng đã chết, hiện tại là lúc lấy ra tân học vô thượng rồi nhỉ?"

Tề Đạt Tiên lên tiếng, đối với cái chết của hai người này, ông ta không có nửa điểm tâm tình không ổn định, chết thì chết, cũng không phải người một nhà.

"Đúng vậy, Cố công, tân học vô thượng lão phu không thấy đâu, ngược lại chỉ thấy Cố công bức tử hai vị Đại Nho, đây chính là tân học vô thượng sao?"

Đại Nho vương triều Phù La cũng lên tiếng hùa theo, hơi có vẻ bất mãn.

"Nếu vẫn không nói, Tắc Hạ học cung, náo ra mạng người, chuyện này thật đúng là chưa bao giờ gặp, trong thiên hạ cũng chỉ có Cố công mới có thể làm được chuyện ấy, đổi lại bất cứ người nào, đều làm không được đâu?"

Đúng lúc này, Đại Nho của vương triều Đại Kim cũng lên tiếng theo, trong tối ngoài sáng đều nhắm vào Cố Cẩm Niên.

"Thân là người đọc sách, không cần phải có lệ khí lớn như thế, điều này không nên."

"Lão phu cảm thấy Tề Đạt Tiên Đại Nho nói không sai, Nho đạo ta thật sự vẫn phải chú trọng lễ đạo mới được."

"Bằng không mà nói, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện lớn thôi."

"Đúng, lễ đạo thật sự là phải chú trọng, nếu không cứ động một chút lại có người chết, không biết còn tưởng rằng chúng ta là tà ma ngoại đạo, một lời không hợp, sẽ muốn xử chết người ta."

"Đây có giống với Đại Nho không? Nói tà ma cũng không quá."

Trúc Sơn thất hiền cũng lên tiếng hùa theo.

Cũng không phải nhằm vào Cố Cẩm Niên, mà chỉ cảm thấy sự kiện đẫm máu quả thật có phần không ổn, đây là thảo luận nghiên cứu học thuật, cứ nhất định phải nháo đến mức này sao?

"Ồn ào cái gì?"

"Cẩm Niên bị oan uổng, bảo bọn chúng vấn tâm tự chứng minh, bọn chúng trông thì có vẻ thà chết chứ không chịu khuất phục, nhưng thực ra thuần túy là sợ tội tự sát."

"Nếu như không phải các ngươi nổi lòng ghen ghét, cục diện sẽ náo loạn đến mức này sao?"

"Lần này thảo luận nghiên cứu học thuật, lão phu vốn cho rằng, lấy danh dự cùng danh vọng của Cẩm Niên bây giờ, đáng lẽ sẽ có điều cải thiện, nhưng không ngờ đã đánh giá thấp lòng dạ của các ngươi."

"Lão phu chỉ hỏi các ngươi một câu, nếu không phải các ngươi náo loạn đòi rời đi, những chuyện này sẽ xảy ra sao?"

Lúc này Tô Văn Cảnh thật sự không nhịn được nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận