Đại Hạ Văn Thánh

Chương 793 Triều chính chấn kinh, trẫm không nghĩ tới, ngay cả chiêu này của trẫm Cẩm Niên cũng đã học trộm được!(8)

Truyền vào trong đại điện.

Giờ khắc này, bách quan hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

Ngay cả Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng ngây ngẩn cả người.

Đây là lần thứ hai bọn họ sửng sốt đơ người.

Lời của tướng sĩ Truyền tin nói, bọn họ vẫn là mang theo chất vấn, nhưng Triệu Ích Dương không giống, ông ta là Thượng thư Binh bộ.

Không làm giả được.

Chuyện này, không giả được.

Một lát sau.

Bên trong đại điện, đủ kiểu thán phục, tiếng gào như quỷ kêu, liên tục vang lên.

Tất cả mọi người vô cùng hưng phấn, cũng vô cùng kích động.

Ai có thể ngờ được trận đại chiến này lại kết thúc theo cách này?

Thắng lớn, siêu cấp thắng lớn.

Trên long ỷ.

Vĩnh Thịnh Đại Đế càng kích động liên lục nắm chặt nắm đấm, ông hưng phấn đến mức mặt cũng đỏ lên.

Quần thần vui sướng điên cuồng.

Thái tử cũng mở to hai mắt nhìn, Tần Vương càng tê liệt không thôi, Ngụy Vương ở bên cạnh triệt để ngây ngốc, vẫn còn có chút không thể tin được.

Mà trên long ỷ, Vĩnh Thịnh Đại Đế là người đầu tiên trấn định lại.

Ông hít sâu một hơi, nhìn qua tướng sĩ truyền tin nói.

"Chu Phù, bắt đầu từ bây giờ, ngươi là Trung hộ tướng quân của thành Đồng Quan, quan bái Tứ phẩm, lui ra đi."

Vĩnh Thịnh Đại Đế nói, vung tay lên, trực tiếp thăng cho đối phương hai phẩm.

Hắn ta là thiên tướng, quan bái Lục phẩm.

Hiện tại đề thăng làm Trung hộ tướng quân, thăng liền hai cấp, đối với Chu Phù mà nói, quả thực là tin vui lớn.

"Mạt tướng khấu tạ thánh ân."

"Khấu tạ thánh ân."

Nghe nói như thế, Chu Phù mặt mũi tràn đầy hưng phấn, trực tiếp dập đầu tạ ơn.

"Đợi chút nữa lại kể lại mười lần chân tướng cho trẫm, trẫm muốn nghe cẩn thận."

Vĩnh Thịnh Đại Đế không nhịn được bật cười ha hả.

Ông thật sự rất vui.

Mà đúng lúc này.

Lại có một tình báo khẩn cấp đưa tới.

"Biên cảnh có chiến báo."

"Cấp tốc."

Theo chiến báo khẩn cấp đưa tới.

Một bóng người xuất hiện, rồi sau đó nửa quỳ gối bên trong đại điện.

Khiến cho bách quan trầm mặc.

Không biết lại xảy ra chuyện gì.

"Bệ hạ, quốc công có tình báo khẩn cấp."

"Thần Cố Nguyên, bái kiến Thánh thượng, nguyện Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, lần này hai nước đánh trận đầu, Cẩm Niên tụ đá lửa trên trời cao diệt hai mươi lăm vạn quân địch."

"Tướng lĩnh Đại Hạ ta, không một người bỏ mình, trọng thương một người, bị thương nhẹ ba mươi hai người, bởi vì đá lửa thiên ngoại, cho nên chiến mã bị kinh hãi, ba mươi hai người từ chiến mã rớt xuống, trầy da bàn tay."

"Một người bị thương nặng, là gãy xương chân, thần xấu hổ không chịu nổi, đã trách phạt tướng sĩ chăm chỉ rèn luyện, mong bệ hạ chớ trách phạt tướng sĩ quân ta, lão thần nguyện thỉnh tội vì chư tướng."

"Mong bệ hạ thứ lỗi."

Tướng sĩ truyền tin mở công văn ra, sau đó nhắm mắt kiên trì đọc ra những lời nói này.

Lời vừa nói ra.

Bách quan càng thêm im lặng.

Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng in lặng.

Khá lắm.

Đây là thỉnh tội sao?

Đây là xấu hổ sao?

Đây đồ quỷ nó không phải là khoe khoang à?

Đặt nơi này khoe khoang với ta?

Đây không phải công lao của Cẩm Niên cháu trai ta sao?

Lão gia hỏa nhà ngươi, khoe mẽ cái gì?

Ngươi cho rằng ngươi rất lợi hại phải không? Trẫm cũng làm được đấy.

Vĩnh Thịnh Đại Đế bị chọc giận đến mức bật cười.

"Được."

"Truyền ý chỉ trẫm, phạt, trọng phạt, phạt Trấn Quốc Công sau khi hồi kinh, ở trước mặt trẫm, phạt rượu ba ngày, không say không về."

Vĩnh Thịnh Đại Đế nói, một bộ rất là nghiêm túc.

Mà bách quan lại không nhịn được tiếng cười vang khắp nơi.

Nhất là ba người Thái tử, cười càng thêm vui sướng.

Nhưng nghe đến tiếng cười kia, Vĩnh Thịnh Đại Đế hít sâu một hơi, nhìn liếc qua ba con trai mình, ở sâu trong nội tâm không khỏi hiện lên tức giận.

Nhìn Cố Cẩm Niên người ta.

Lại nhìn lại ba đứa con trai mình.

Còn có mặt mũi cười?

Chợt có một ngọn lửa giận vô danh nổi lên mà không rõ lý do.

Nghĩ tới đây, Vĩnh Thịnh Đại Đế dứt khoát hô.

"Bãi triều!"

"Ngày mai chầu triều thương nghị sự tình sau trận chiến."

"Ba người các ngươi, lăn lại đây cho trẫm."

Dứt lời, Vĩnh Thịnh Đại Đế quay người rời đi.

Mà ba người Thái tử sửng sốt.

Không phải.

Phụ Vương, mọi người đều đang cười, sao tự dưng người nói trở mặt liền trở mặt thế?

Ta cười hai câu cũng không được ư?

Ba người có chút ngốc luôn.

Đang êm đẹp sao lại phát cáu?

Ba người thấy khó hiểu, nhưng vẫn thành thật rời đi, đi theo sau mông Vĩnh Thịnh Đại Đế.

Như thế.

Một lát sau.

Trong điện Dưỡng Tâm.

Truyền ra tiếng quát mắng của Vĩnh Thịnh Đại Đế.

"Nhìn ba người các ngươi xem."

"Lại nhìn Cẩm Niên mà xem."

"Các ngươi còn cần mặt mũi không?"

"Trẫm thật sự không nghĩ tới, Cẩm Niên ngay cả chiêu này của trẫm đều học theo được rồi."

"Các ngươi lại nhìn các ngươi xem."

"Cẩm Niên cũng sắp học xong hết tất cả mọi thứ từ trẫm rồi, nhưng ba người các ngươi, một chút thôi cũng không học được."

"Phàm là các ngươi chăm chỉ một chút, dù chỉ học được một phần của trẫm thì các ngươi cũng không thành dáng vẻ này."

Tiếng quát mắng vang lên liên tục.

Ở bên ngoài điện Dưỡng Tâm cũng có thể nghe thấy.

"Phụ vương, nhi thần không có ý gì khác."

"Nhưng cái chuyện triệu hoán đá lửa thiên ngoại này cũng là học theo ngài á?"

"Ngài thế này là hơi cứng rắn cọ nhiệt đấy?"

Lúc này, giọng Ngụy Vương vang lên, mang theo chất vấn.

Nhưng rất nhanh.

Giọng hắn chợt là lạ.

"Phụ vương."

"Ngài làm cái gì vậy?"

"Ngài tháo đai lưng ngọc xuống làm gì? Muốn nghỉ ngơi sao? Vậy nhi thần đi nhé?"

"Phụ vương, ngài làm cái gì?"

"Phụ vương, ngài đánh ta làm gì?"

"Ối, đại ca, nhị ca, cứu ta."

"Phụ vương, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, ta sai rồi, ta sai rồi."

"Phụ vương, quất nhầm rồi, quất lão tam mà, ngài quất ta làm gì?"

"Lão tam, ngươi đừng chạy qua chỗ đại ca nữa mà, ngươi né qua chút đi, lão nhị, mau mau đè lão tam lại, nếu không hai ta đều xong đời."

Từng đợt ồn ào vang lên.

Bên ngoài Dưỡng Tâm điện, Ngụy Nhàn và Lưu Ngôn rất tri kỷ đóng cửa điện lại, cũng coi như cho ba vị hoàng tử giữ lại một chút mặt mũi cuối cùng đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận