Đại Hạ Văn Thánh

Chương 164 Bán Thánh chấn kinh, kế sách có thể bình ổn họa ở Giang Ninh! Hoàng đế chấn kinh! (8)

"Văn Cảnh tiên sinh.

Học trò không còn nhỏ nữa, đạo lý đều hiểu."

Cẩm Niên không nghe khuyên bảo.

Sau khi kết thúc loạn Giang Ninh quận, hắn muốn làm đại sự một lần.

"Cẩm Niên."

"Thật sự đừng nên xằng bậy."

"Ta biết con cũng có lòng, nhưng chuyện này liên lụy rất rộng. "

"Nếu thật sự phải làm, vậy hãy để gia gia con ra mặt."

Tô Văn Cảnh lên tiếng và đã minh bạch ý định của Cố Cẩm Niên.

Nhưng Tô Văn Cảnh lại đứng dậy lắc đầu nói.

"Tiên sinh."

"Học trò không thể cả đời đều dựa vào gia tộc.

Vả lại, học trò còn trẻ, thà bây giờ phạm sai lầm, còn hơn sau này mắc sai lầm."

“Ý học trò đã quyết, mong tiên sinh thứ lỗi cho."

Thái độ của Cẩm Niên rất kiên quyết.

Về phần để cho gia gia mình ra mặt, Cố Cẩm Niên không nguyện ý, không phải không được, mà là hắn không nghĩ luôn dựa vào Cố gia.

Ban đầu từ thời điểm viết xuống bài thơ kiếm khách, cũng đã biểu đạt hết thảy.

"Chuyện này, ai da, tâm ý con đã quyết, vậy lão phu không nói nhiều nữa. Vẫn là câu nói kia, bất kể như thế nào, chỉ cần con đứng về đạo lý, lão phu đều ủng hộ con."

Tô Văn Cảnh không nói gì thêm.

Chỉ để lại một câu nói kia rồi đứng dậy rời đi.

Nhưng ông biết rằng. vị thế tử Đại Hạ trước mặt ông, tuyệt đối không giống với người thường.

Không hiểu sao ông lại cảm thấy, người giật dây chuyện Giang Ninh quận sẽ phải đau đầu rồi đây.

Tô Văn Cảnh rời đi.

Cố Cẩm Niên không ra tiễn.

Mà cầm lấy một bản phong và tiếp tục xem nó, chỉ có điều, tâm trí của hắn lại không đặt trong cuốn sách.

Bởi vì thông qua Tô Văn Cảnh,

Hắn cảm nhận được sự tình bản thân hắn chìm vào, tuyệt đối có quan hệ với người phía sau màn Giang Ninh quận.

Nếu không, Tô Văn Cảnh tuyệt đối sẽ không nhìn ra hắn còn lưu lại một đoạn.

Rất nhiều chuyện.

Bản thân không biết.

Gia gia không nói với hắn, cữu cữu cũng không nói, Lục thúc cũng không nói, Tô Văn Cảnh cũng không nói.

Cũng biết rõ, đây là vì bảo vệ hắn.

Không muốn hắn tham gia vào, nhưng Cố Cẩm Niên càng biết rằng đối mặt với địch nhân, nhất định phải tấn công mạnh mẽ, hơn nữa nên triển lộ tài năng thì nhất định phải triển lộ tài năng, nhún nhường sẽ không có tác dụng gì.

Sẽ chỉ đưa tới phiền phức hết đợt này đến đợt khác.

Mà cùng lúc đó.

Tô Văn Cảnh ra khỏi phòng, có chút trầm mặc.

Kỳ thật ông không hi vọng Cố Cẩm Niên làm vậy.

Nhưng khi ông trở về chỗ ở của mình.

Lại phát hiện Vĩnh Thịnh Đại Đế sớm chờ ông ở trong phòng.

"Gặp qua bệ hạ.”

Tô Văn Cảnh lên tiếng.

Cũng thấy hơi kinh ngạc.

Ông nghĩ Vĩnh Thịnh Đại Đế đã rời đi, nhưng không ngờ người lại ở trong phòng mình

"Văn Cảnh tiên sinh. Trẫm càng nghĩ, càng cảm thấy Cẩm Niên không tệ. Nó có thể trở thành thanh kiếm của Đại Hạ. Ngươi cảm thấy thế nào?"

Vĩnh Thịnh Đại Đế ngắm bức tranh trong phòng, ngữ khí bình tĩnh, nhưng lời này khiến Tô Văn Cảnh không khỏi sững sờ.

Ông lâm vào trầm tư tròn nửa khắc, sau đó Tô Văn Cảnh hít sâu một hơi.

"Thần cho là, thích hợp."

Mở miệng, đưa ra câu trả lời.

"Vậy được."

"Nếu nó đã muốn đi làm, vậy để nó đi làm đi."

"Dân tâm của Giang Ninh quận, trẫm tặng cho nó, xem như phần thưởng của nó.

Nó là kỳ lân nhi của Cố gia."

Cũng là huyết mạch của Lý gia trẫm."

"Trẫm rất chờ mong, trận chiến giành thiên mệnh, Cẩm Niên có thể đi đến một bước kia.

Vĩnh Thịnh Đại Đế nói.

Trong ánh mắt ông tràn đầy trông đợi.

Mà vào lúc này, Tô Văn Cảnh bỗng nhiên hiểu ra.

Vị Vĩnh Thịnh Đại Đế này quá khác so với những người thường.

Thế nhân đều nói Cố gia công cao chấn chủ.

Nhưng bây giờ ông mới hiểu được.

Vị này làm hoàng đế.

Căn bản không sợ công cao chấn chủ.

Bởi vì khí phách của người không giống với đế vương tầm thường.

Lần này thì Vĩnh Thịnh Đại Đế rời đi thật.

Để lại Tô Văn Cảnh với vẻ mặt bình thản.

Trong khi đó, mãi đến tận đêm khuya.

Một tin tức được lan truyền ở kinh đô, Cẩm Niên làm thơ về vận mệnh quốc gia, đó là tin đầu tiên được truyền ra nhưng đây chỉ là những gì bách tính biết.

Còn chuyện khiến toàn bộ quan viên kinh ngạc đó là bản hiến sách mà ngay cả Tô Văn Cảnh khen liền ba chữ tốt sau đó trực tiếp đưa vào hoàng cung cũng không có gì lạ.

Nhưng điều không bình thường ở đây là đường đường chuẩn Bán Thánh Tô Văn Cảnh lại khen liên tiếp ba tiếng tốt mới không tầm thường.

Nhưng hiến cái gì sách, không ai biết được.

Chẳng qua trong nội cung truyền đến tin tức.

Mặt rồng thật sự vui mừng.

Lúc này các đại quan viên quả thật không hiểu.

Nhưng mọi người vẫn giữ yên lặng.

Yên lặng theo dõi kỳ biến.

Đồng thời. Thủ phủ của Giang Ninh quận.

Cố Ninh Nhai đã gấp rút đuổi đến.

Mang theo ý chỉ Thánh thượng.

Sau khi Trương Dương biết được thánh mạo, hắn trợn mắt há mồm.

Liên tục xác nhận lại đến ba lần, nếu không phải Cố Ninh Nhai xuất ra Kim Lệnh, hắn sống chết sẽ không tin, bệ hạ lại truyền xuống ý chỉ này.

Cho phép mễ thương tăng giá.

Đây không phải hồ nháo sao?

Vạn dân đồng ý không?

Bách tính chỉ sợ phải triệt để nổi dậy đấy, nhưng sau nửa canh giờ suy nghĩ.

Hắn đột nhiên sững sờ.

Bởi vì hình như hắn đã đoán được ý của bệ hạ đây là muốn động đao với mấy mễ thương.

Tăng giá lên cao, khiến họ điên cuồng lên, đợi đến khi dân chúng bất bình oán thán nổi lên bốn phía, rồi nhân cơ hội này chém tận giết tuyệt.

Kế này, quả nhiên độc.

Nhưng kế này cũng không phải kế hay, dù sao cung có người đứng phía sau những mễ thương này.

Bất kể thế nào, giết rồi là có ảnh hưởng rất lớn, nhưng nghĩ kỹ lại.

Hắn cũng nghĩ không ra biện pháp nào tốt hơn cái này.

Cuối cùng.

Trương Dương hít sâu một hơi, có thánh chỉ ban xuống hắn cũng chỉ có thể chiếu theo mà làm, không gây lỗi lầm gì là được.

Đêm khuya.

Trương Dương rời khỏi phủ nội, sai người mời tất cả chưởng quỹ của các mễ thương đến.

Để phụ tá của hắn đến thương lượng trước.

Một lần thương lượng này, chính là hai canh giờ.

Phụ tá của Trương dương, cũng rất trực tiếp, đồng ý mễ thương bán giá cao, nhưng mỗi ngày nhất định phải quyên tặng một phần lương thực thích hợp, làm cho triều đình nhìn.

Đồng thời muốn lấy đi hai thành lợi nhuận.

Tất cả mễ thương mừng rỡ như điên, nhưng họ không lập tức đáp ứng, mà cho người đi mật báo, đợi người phía sau màn trả lời chắc chắn. Qua hai canh giờ trao đổi. Cuối cùng chỉ cấp nửa thành lợi nhuận, về phần thóc gạo mỗi ngày quyên tặng, chỉ nhiều chứ không ít.

Sau khi phụ tá suy nghĩ.

Đạt thành giao dịch.

Như vậy.

Giờ Mão vừa đến.

Theo số lượng nạn dân tụ tập, một thạch thạch lương thực được vận chuyển đến ngoài thành, nấu cháo phát bố thí.

Nhưng cùng lúc đó.

Giá gạo trong phủ nháy mắt lên đến sáu mươi lượng một thạch.

Đồng thời dẫn tới các loại chửi rủa.

Nhưng cũng lọt vào vòng tranh đoạt mua bao nhiêu gạo, bán bao nhiêu gạo.

Cảnh tượng như vậy, chưa nghe thấy bao giờ.

Hơn nữa, số lượng nạn dân cũng càng ngày càng nhiều, lương thực cung không đủ cầu.

Mà tin tức ở đây nhanh chóng truyền đến trong kinh thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận