Đại Hạ Văn Thánh

Chương 405 Ta Cố Cẩm Niên, hôm nay vì quốc Lập Ngôn, giương quốc uy, ngưng quốc hồn, đúc quốc cốt!(10)

Trong hoàng cung Đại Hạ.

Vĩnh Thịnh Đại Đế đứng trước cửa sổ, cảm thụ ánh nắng chiếu xuống, trong lòng của ông cũng tràn đầy phức tạp và xoắn xuýt.

Ông từ đầu đến cuối không hề ra mặt.

Không đáp ứng hòa thân.

Cũng không nói là không đáp ứng hòa thân.

Tất cả đều để Lễ bộ làm, ông biết, nhưng ông không muốn biết.

Một bên là đánh nhau vì thể diện.

Một bên là hiện thực đẫm máu.

Ông cũng không biết nên lựa chọn như thế nào.

Chính vào lúc này, giọng nói của Ngụy Nhàn vang lên.

"Bệ hạ."

"Thế tử điện hạ, từ Đại Hạ thư viện đi thẳng đến bắc môn, ôm một cuộn giấy tuyên, không biết có ý gì."

"Phải chăng muốn phái người ngăn cản không ạ?"

Ngụy Nhàn mở miệng.

"Cẩm Niên đến bắc môn?"

"Nó định làm gì?"

Vĩnh Thịnh Đại Đế hơi kinh ngạc, không biết Cố Cẩm Niên đến đó làm gì.

"Bẩm bệ hạ, không rõ, thế tử điện hạ giống như đã uống say."

Ngụy Nhàn nói, hắn cũng không rõ ràng.

Nghe vậy, Vĩnh Thịnh Đại Đế im lặng một chút.

"Để nó đi đi."

Đây là câu trả lời của ông.

Việc đã đến nước này, không cách nào vãn hồi.

Mà lúc này.

Ở Bắc môn có trọng binh trấn giữ.

Nhưng khi Cố Cẩm Niên xuất hiện, ngoài ra còn kéo theo số lượng lớn người đọc sách đến, những quan binh này sắc mặt hơi khó coi.

"Lớn mật, nơi này không được phép xông vào."

Có tướng sĩ giơ binh đao nhắm ngay Cố Cẩm Niên, ngăn cản hắn đi vào.

"Láo xược, đây là thế tử điện hạ, đừng tìm chết."

Nhưng lập tức có người ra mặt, là cấp bậc thống lĩnh, trực tiếp để đám người hạ đao xuống, vẻ mặt cung kính nhìn về phía Cố Cẩm Niên.

Tôn tử của Trấn Quốc Công, quyền thế ngập trời, ai dám ngăn cản.

"Thế tử điện hạ, ngài đây là?"

Thống lĩnh hỏi thăm Cố Cẩm Niên.

Nhưng Cố Cẩm Niên không để ý đến mà đi thẳng về phía trước.

Cách đó không xa.

Tề Tề Mộc dẫn đầu, nghe được tiếng ồn bên này, khi nghe đến bốn chữ thế tử điện hạ, sắc mặt Tề Tề Mộc cũng có chút khó coi, ánh mắt âm u lạnh lẽo.

"Không nên gây sự, chỉ nửa canh giờ nữa là rời khỏi kinh đô rồi, chuyện hòa thân làm trọng."

Mộc Cáp Nhĩ ở phía sau nói, nhìn thấy Cố Cẩm Niên tới, hắn ta có chút hốt hoảng, sợ Cố Cẩm Niên lại tới gây chuyện.

Có điều ván đã đóng thuyền, hắn ta cũng không lo Cố Cẩm Niên náo loạn.

Lại náo?

Lúc này cũng đã xuất giá rồi, còn nháo cái gì?

Nghe Mộc Cáp Nhĩ nói vậy, hoàng tử Tề Tề Mộc gật đầu, thu liễm âm trầm trên mặt, thay vào đó là nụ cười, nụ cười chế giễu.

Một khắc sau.

Cố Cẩm Niên đi đến phía trước đội ngũ đón dâu.

Đội ngũ dài như trường long, trùng trùng điệp điệp, giăng đèn kết hoa, giống như phồn hoa không gì sánh kịp vậy.

Mà thời điểm này.

Cố Cẩm Niên dừng bước.

"Đây không phải thế tử điện hạ sao?"

"Sao đột nhiên tới đây vậy?"

"Là đến chúc mừng bản hoàng tử sao?"

"Mang theo nhiều giấy tuyên như vậy, lại tới làm thơ à?"

"Bất quá, hôm nay không cần thế tử điện hạ viết thơ, để bản hoàng tử làm một bài thơ ngẫu hứng tặng cho thế tử điện hạ."

"Sa trường chinh chiến thập nhị niên, doanh đắc thân hậu bách thế danh.

Đản hạ hoàng tử phổ thiên khánh, thú lai đế cơ bả tửu ngôn.”*

*nghĩa: Chinh chiến sa trường mười hai năm, chiến thắng vang danh trăm đời sau. Sinh hạ hoàng tử vui khắp chốn, cưới về đế cơ(con gái của vua) nâng cốc cười."

Thấy Cố Cẩm Niên vất vưởng men say, nội tâm Tề Tề Mộc cực kỳ thoải mái, hắn ta biết Cố Cẩm Niên rất giận, nhưng hắn ta chính là muốn chọc Cố Cẩm Niên tức chết.

Thậm chí làm một bài thơ xì dầu đến chọc Cố Cẩm Niên buồn nôn.

Không có bất kỳ tiêu chuẩn gì, chỉ là đơn thuần để ghê tởm Cố Cẩm Niên.

Người Hung Nô mà ngươi xem thường.

Người Hung Nô mà Gia gia ngươi hận nhất.

Hôm nay cưới công chúa của Đại Hạ các ngươi đi.

Hơn nữa còn là cưới hai người đi.

Vui vẻ không?

Thoải mái không?

Ta biết ngươi tức giận, ta cũng biết ngươi phẫn nộ.

Nhưng ngươi không có cách nào.

Ngươi không còn cách nào ngăn cản.

Nếu ngươi ngăn cản, Vương Triều Đại Hạ sẽ nghênh đón rắc rối đáng sợ hơn nữa, ngươi không gánh vác nổi, Vương Triều Đại Hạ cũng đảm đương không nổi.

Cho nên, có tức thì kìm nén cho ta.

Có giận cũng nhịn lại cho ta.

Đây chính là ánh mắt Đại hoàng tử, trong ánh mắt của hắn ta nói rõ hết thảy.

Mộc Cáp Nhĩ bên cạnh nhíu mày.

Hắn ta đã khuyên bảo Tề Tề Mộc không nên gây chuyện.

Thật không ngờ Tề Tề Mộc vẫn là muốn gây rắc rối.

Ngẩng đầu nhìn trời, canh giờ cũng sắp đến, đề phòng sợ xảy ra chuyện, hắn ta hít sâu một hơi rồi hô lớn.

"Giờ lành đã đến."

"Công chúa xuất giá."

Theo giọng nói vang lên, đội ngũ không rõ ràng lắm rối rít bắt đầu tấu nhạc, tiếng pháo nổ cũng không ngừng vang lên, nhất thời có vẻ vô cùng náo nhiệt.

Mà đội ngũ cũng bắt đầu di chuyển chậm rãi, khua chiêng gõ trống, pháo nổ không ngớt.

Nhưng lúc này.

Trước Đội ngũ.

Cố Cẩm Niên từ từ mở giấy tuyên trong tay ra, hắn không để ý đến đội ngũ đã bắt đầu di chuyển.

Mà lâm vào những suy nghĩ của riêng mình.

Hắn suy nghĩ rõ ràng.

Nói một cách chính xác, hắn đã tìm ra cách phá vỡ quy củ.

Lúc này.

Giấy tuyên thành lơ lửng trên không trung.

Bên trái, mấy ngàn tài tử người đọc sách tò mò nhìn xem.

Bên phải, không ít bách tính trên tửu lâu nhìn qua.

Quan viên Đại Hạ cảm thấy khó hiểu.

Người Hung Nô cau mày.

Người Lễ bộ cũng nhanh chóng chạy đến, ai cũng không biết Cố Cẩm Niên muốn làm gì.

Dương Khai đứng cách đó không xa nhìn qua, ông ta không tiến lên, muốn xem Cố Cẩm Niên đến cùng muốn làm gì.

Trong chốc lát.

Tài khí hóa thành bút.

Cố Cẩm Niên hít sâu một hơi.

Bức bối khuất nhục của những ngày này. 

Kiềm nén của những ngày này.

Còn có phiền não của những ngày này.

Tại thời điểm này đổ dồn toàn bộ vào trong bút.

Ầm ầm ầm.

Ầm ầm ầm.

Văn phủ xuất hiện, năm cỗ chiến xa hiện ra sau lưng Cố Cẩm Niên, dị tượng tài khí nháy mắt đã hấp dẫn ánh mắt của vô số người.

Lúc này, Văn phủ sáng chói vô cùng, tài khí tuôn ra như đại dương bao la.

Cơ thể Cố Cẩm Niên phát ra hào quang.

Kèm theo một giọng nói vô cùng vang dội.

"Ta chính là Cố Cẩm Niên."

"Hôm nay."

"Tại bắc môn của kinh đô Đại Hạ."

"Vì Vương Triều Đại Hạ."

"Lập xuống quốc ngôn."

"Dùng văn chương này, giương cao quốc uy của Đại Hạ ta, ngưng tụ quốc hồn của Đại Hạ ta, hun đúc quốc cốt(xương) Đại Hạ."

"Văn này, trên kính thiên địa, dưới kính Cửu U, tôn kính tất cả các bậc hiền nhân cổ kim vãng lai."

Giọng nói vang lên.

Kinh động tứ phương.

Tài khí kinh khủng cũng ở thời khắc này, nháy mắt nổ tung.

Cố Cẩm Niên, hắn muốn vì nước Lập Ngôn, giương quốc uy, ngưng quốc hồn, đúc quốc cốt.

Lúc này.

Dương Khai triệt để mở to hai mắt nhìn.

Trong mắt là không thể tưởng tượng nổi.

Bên trong Tướng phủ, Lý Thiện nghe được âm thanh này thì sững sờ nguyên chỗ.

Đám người bách quan, cũng triệt để rung động.

Phủ Trấn Quốc Công.

Khi giọng Cố Cẩm Niên vang lên.

Cố lão gia tử lộ ra nụ cười vui mừng, sau đó ông đi đến từ đường.

Nhìn lên từng khối linh bài, chậm rãi nói.

"Các huynh đệ, đại ca phải báo thù cho các ngươi."

Ông cười, nụ cười đầy nước mắt.

Mà ở trong hoàng cung.

Giọng nói vô cùng mênh mông, lại âm vang hữu lực, để Vĩnh Thịnh Đại Đế hoàn toàn sửng sờ.

Giống như một tiếng sấm.

Nổ vang bên tai ông.

Giờ khắc này, ở kinh đô, tất cả mọi người đều chấn động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận