Đại Hạ Văn Thánh

Chương 624 Thịnh yến của Dự Vương, nói chuyện châm chọc, một cước đá ra ngoài. Con đường bên trong là Thánh, bên ngoài là Vương.

Khúc phủ.

Bên trong phủ trạch, phân viện của Khổng gia. 

Lúc nghe thấy có người đến bái phỏng mình, Cố Cẩm Niên có chút hiếu kỳ.

Nhưng chỉ suy nghĩ một chút Cố Cẩm Niên vẫn đồng ý.

Một lát sau.

Ước chừng khoảng 10 người đi vào bên trong phủ trạch.

Những người này tướng mạo anh tuấn, từng người đều có phong thần tuấn lãng. Còn có ba nữ tử đều duyên dáng, yêu kiều, tướng mạo xuất chúng, quần áo mặc trên người cũng vô cùng không tầm thường. 

“Chúng ta là học sinh thư viện Hoài Nam gặp qua thế tử điện hạ.”

Mọi người đều đi đến trước mặt Cố Cẩm Niên, hướng về phía cố cẩm niên cúi đầu thật sâu. 

Thư viện Hoài Nam sao? 

Cố Cẩm Niên nhẹ gật đầu, hắn biết cái thư viện này đó là một trong 8 đại thư viện lớn ở đại hạ, là thư viện đứng đầu.

Chỉ là không biết bọn họ vì sao lại đến đây gặp mình.

“Cố mỗ gặp qua chư vị.”

“Chư vị tìm cố mỗ có gì muốn làm?”

cố cẩm niên cũng chắp tay làm lễ.

Lúc này, mọi người đưa mắt nhìn về phía cố cẩm niên trong ánh mắt tràn đầy kính nể. Nhận ra được đây không phải là làm bộ.

“Tại hạ Hứa Đông Mộc, nhân sĩ Hoài Nam. Sư phụ là Lý Tuyết tiên sinh.”

“Chúng ta kính đại danh của ngài đã lâu. Hôm nay mạo muội quấy rầy, chỉ muốn gặp Thế tử điện hạ, đồng thời cũng muốn lắng nghe Thế tử điện hạ dạy bảo một chút.”

Hứa Đông Mộc nói ra thân phận và bối cảnh của mình.

“Lý Tuyết sao? Văn Cảnh tiên sinh đã từng đề cập đến Lý Tuyết tiên sinh là bạn tốt của ông ấy.”

Ngay từ đầu Cố Cẩm Niên có chút hiếu kỳ, sau một hồi suy nghĩ liền hiểu rõ Lý Tuyết này là ai.

“Hồi Thế tử điện hạ gia sư chính xác là bạn tốt của Văn Cảnh tiên sinh.”

“Cho nên lần này đến đây chính là muốn xin gặp Thế tử điện hạ một chút.”

Đối phương cười nói.

Nhận được câu trả lời này, trên mặt của Cố Cẩm Niên tràn đầy nụ cười.

“Thì ra là thế.”

“Chư vị mời ngồi.”

Biết mục đích của đối phương đến đây làm gì, trên mặt Cố Cẩm Niên cũng hiện lên vui sướng, mời mọi người đi vào.

Ngay từ đầu hắn còn tưởng rằng có người nào đến tìm hắn gây phiền phức nhưng không ngờ lại là một đám người hâm mộ.

Sau khi mời mọi người vào sảnh đường, Cố Cẩm Niên vô cùng khách khí, để hạ nhân châm trà cho mọi người.

Mà mọi người cũng có chút thụ sủng nhược kinh. Đồng thời cũng từng người tự giới thiệu.

Tất cả có mười hai người, đều là học sinh của thư viện Hoài Nam. Mà đa số đều là môn đệ xuất sinh thư hương, còn có mấy người là con cháu Thế gia.

Nói tóm lại không phú thì quý.

“Thế tử điện hạ, chúng ta kính đại danh ngài đã lâu. Hôm nay gặp mặt vẫn có chút kích động.”

Nghe Hứa Đông Mộc nói, mấy người còn lại cũng gật nhẹ đầu theo.

“Nói quá lời.”

“Chỉ là hư danh thôi.”

Cố Cẩm Niên mỉm cười, đây là điều rất khó có được.

“Thế tử điện hạ, lời này của ngài mới gọi là quá lời. Hiện tại toàn bộ vương triều Đại Hạ, không, toàn bộ thiên hạ này ai không biết đến Cố Cẩm Niên.”

“Đúng, Thế tử điện hạ, chuyện thủy tai của quận Giang Ninh , ngài vì dân chúng giải oan. Một câu hưng dân chúng khổ, vong dân chúng cũng khổ đã khiến chúng ta đều rơi nước mắt. Đọc văn chương này, chúng ta áy náy không thôi. Ngài chính là người đọc sách mẫu mực đương đại.”

“Năm nào nếu ta là Thanh Đế sẽ khiến hoa cúc và hoa đào nở cùng một lúc càng là viết đến tận tâm khảm chúng ta. Nói thật học sinh thư viện Hoài Nam chúng ta không có ai không kính trọng Thế tử điện hạ.”

Mỗi người nói một câu đều là lời nói từ tâm gan tán thưởng Cố Cẩm Niên.

Chỉ là nói đến đây, Hứa Đông Mộc không khỏi năm chặt nắm đấm, lạnh giọng nói.

“Bây giờ, Thế tử điện hạ đạt được Thánh khí lại bị một vài tên tiểu nhân dòm ngó quả nhiên là đáng hận. Những ngày này, các loại tiếng mắng ở vương triều Đại Hạ không ngừng. Hứa mỗ không thể làm gì giúp cho Thế tử điện hạ xin ngài thứ lỗi.”

Hứa Đông Mộc đem chủ đề nói đến đây.

Dẫn đến mọi người thi nhau bất bình tức giận.

“Đúng vậy, Thế tử điện hạ, ngài không biết đâu, trong khoảng thời gian này Hứa huynh đã viết không ít văn chương công kích lũ tiểu nhân này. Bởi vậy đã đắc tội không ít người.”

“Aiz, nói cho cùng là những người này ghen ghét Thế tử điện hạ. Trước mắt chúng ta chỉ là học sinh, không có chức quan, cũng không có công danh, nếu không nhất định sẽ không im lặng.”

Bọn họ bàn luận nhắc đến chuyện gần đây đều vô cùng tức giận.

“Loại chuyện này không tính là gì.”

“Tranh đấu miệng lưỡi thôi.”

Cố Cẩm Niên khoát tay áo, cũng không thèm để ý cái gì.

“Thế tử điện hạ lòng dạ rộng lượng.”

“Aiz, Thế tử điện hạ không hổ danh là người thứ nhất văn đàn đương đại. Lòng dạ như thế đáng giá cho chúng ta học tập.”

Mọi người tiếp tục tán dương.

Không nói những cái khác, đối với loại khen ngợi này, Cố Cẩm Niên không cảm thấy gì nhưng trong lòng vẫn rất thoải mái.

Hơn nữa nhìn mọi người cũng vô cùng thuận mắt. Dù sao không có ai có thể kháng cự người biết thưởng thức ngươi.

“Làm phiền mấy vị lui ra trước, chúng ta còn có một số chuyện phong nhã cần bàn.”

Cũng đúng lúc này, Hứa Đông Mộc nhìn về mấy thị nữ, người hầu trong hành lang nói như thế.

Vừa dứt lời, những người hầu này cũng liếc nhìn nhau nhưng suy nghĩ một chút cũng lui ra, không dám quấy rầy hào hứng của mọi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận