Đại Hạ Văn Thánh

825 Khổng Hiên đến tặng Thiên mệnh, lấy được Giang sơn cẩm tú đồ, ruộng tốt vạn dặm!(4)

Nhưng để Khổng gia xuất bạc, sau đó để Khổng gia nghĩ cách kêu gọi người đi làm lão sư miễn phí là điều có thể.

Trước hết để cho Khổng gia dựng lên thư viện, chờ đến lúc không sai biệt lắm lại cho Lễ bộ Đại Hạ tiếp nhận. Nói thẳng ra là chờ Đại Hạ có bạc sẽ bắt đầu giáo dục bắt buộc.

Đây cũng không phải chuyện nhỏ.

Cố Cẩm Niên cũng không dám làm loạn, chỉ có thể làm trước hình thức ban đầu, cũng coi như là trừng phạt Khổng gia. Lại có thể cho vương triều Đại Hạ đạt được chỗ tốt thực chất.

Vừa dứt lời.

Khổng Hiên không nhiều lời lập tức đồng ý.

“Xin Hầu gia yên tâm, Khổng gia nhất định không phụ sự kỳ vọng của ngài.”

Đây là một chuyện tốt, tuy là trừng phạt Khổng gia nhưng cũng là một loại chuộc tội. Mặc dù cuối cùng sẽ bị Lễ bộ Đại Hạ lấy đi tất cả.

Nhưng Khổng gia cũng coi như đạt được một chút thanh danh tốt, là cục diện hai bên đều có lợi.

Nhất thời trong lòng Khổng Hiên càng thêm sinh ra kính nể đối với Cố Cẩm Niên.

“Được.”

“Nếu đồng ý thì tốt. Chuyện thứ ba thì sao?”

Cố Cẩm Niên hơi gật đầu.

Sau đó hỏi thăm đối phương chuyện thứ ba là gì.

“Hồi Hầu gia.”

“Chuyện thứ ba là chuyện riêng.”

“Học sinh cực kỳ yêu thích thi từ, sơ nghe thuật kiếm. Học sinh cảm thấy kinh động như gặp thiên nhân. Mỗi một bài thơ của Hầu gia học sinh đều đọc đi đọc lại hàng trăm lượt.”

“Càng làm thành thi tập. Cho nên hi vọng Hầu gia có thể đề tên mình lên cho học sinh.”

Nhắc đến chuyện thứ ba, Khổng Hiên hơi có chút bối rối. Nhưng sau khi nói hết ra, Khổng Hiên cũng kiên trì từ trong ngực lấy ra một bản thi tập.

Đây là thi tập do hắn ta tự mình biên ra.

Hắn ta đem thi tập này bày trước mặt Cố Cẩm Niên, trong ánh mắt tràn đầy chờ mong và khẩn trương.

Khá lắm.

Hóa ra là mê muội mình.

Trách không được đối với mình có sùng kính lớn lao. Ngay từ đầu Cố Cẩm Niên cũng hiếu kỳ, người nhà họ Khổng cho dù đối với mình không có hận ý cũng không nên có thái độ như vậy.

Hóa ra là vì như vậy.

Nháy mắt, Cố Cẩm Niên có chút dở khóc dở cười.

Rất quái dị.

Thật là rất quái dị.

Dù sao mình cũng có mâu thuẫn lớn như thế với Khổng gia. Hiện tại Kỳ Lân tử của Khổng gia đến theo như lý bình thường hẳn là phải ghi hận trong lòng đối với mình.

Bên ngoài giả mù sa mưa.

Thật không ngờ là trung thực mê muội mình.

“Hầu gia.”

“Nếu như không dễ dàng thì xin quên đi. Xin thứ cho học sinh vừa rồi vô lễ.”

Nhìn thấy Cố Cẩm Niên không nói lời nào, Khổng Hiên có chút bối rỗi, đem thi tập thu hồi, hơi có vẻ xấu hổ.

“Không có gì không tiện.”

“Chỉ là có chút kinh ngạc.”

Cố Cẩm Niên cầm thi tập lên, cũng không nói nhiều, nâng bút đề tên. Ở tờ thứ nhất của thi tập lưu lại tên của mình.

Nói thế nào thì Khổng Hiên này cũng mê muội mình.

Làm người cũng rất không tệ. Về chuyện Khổng gia làm sai, nói một câu công bằng là một Khổng gia nhiều người như vậy tất nhiên sẽ có người tốt và người xấu.

Mình không thể vơ đũa cả nắm, một đòn đánh chết cả một thuyền người.

“Đa tạ Hầu gia.”

Nhìn thấy Cố Cẩm Niên lạc khoản, Khổng Hiên hoàn toàn kích động. Hắn ta thu hồi lại thi tập như nhặt được chí bảo, thận trọng bỏ vào trong ngực. Trên mặt nở nụ cười vô cùng nồng đậm.

“Khổng Hiên công tử không cần như thế.”

“Gọi ta một tiếng Cẩm Niên ca là được.”

Cố Cẩm Niên cũng khách khí. Đối phương kính trọng mình như thế cũng không cần thiết tránh xa người ta ngàn dặm. Còn nữa hiện tại hắn cần phải mượn nhờ lực lượng của Khổng gia.

Tuy nói bây giờ Khổng gia bị chèn ép nhưng lực lượng của Khổng gia tuyệt đối không thể coi thường. Thuyền đắm vẫn còn ba cân đinh, huống chi là Khổng gia?

Không nói chưởng khống Khổng gia, nếu có thể lợi dụng lực lượng của Khổng gia vậy thì đối với mình mà nói đã là một chuyện tốt.

“Hầu gia thật là khoan dung độ lượng. Không hổ là hậu thế chi thánh được Thánh tổ khâm điểm. Học sinh bội phục.”

Nghe nói như thế, Khổng Hiên thật kích động.

Đồng thời, Khổng Hiên hít sâu một hơi, giơ tay lên ngưng tụ ra một đạo ấn ký.

Đây là ấn ký Thiên mệnh.

“Cẩm Niên ca ca.”

“Ngu đệ thật sự hổ thẹn. Đoạn thời gian trước đệ chu du liệt quốc, trầm mê ở bên trong thi từ chưa từng biết được những chuyện xảy ra trong gia tộc.”

“Cho nên mới để xảy ra chuyện như vậy. Hôm nay gặp được Cẩm Niên ca ca lại không ngờ ca ca khẳng khái như thế. Chính là người mang Thiên mệnh chân chính.”

“Ngu đệ hổ thẹn. Đạo ấn ký Thiên mệnh này ngu đệ thật sự không xứng giữ lấy. Xin ca ca nhận lấy, cũng coi như quà ra mắt của ngu đệ.”

Khổng Hiên nói chuyện mang theo giọng nghẹn ngào, sau đó trực tiếp đem ấn ký Thiên mệnh tặng cho Cố Cẩm Niên.

Lúc này Cố Cẩm Niên choáng váng cả người.

Khá lắm.

Ngươi đem ấn ký Thiên mệnh ra xem như lễ gặp mặt sao?

Đồ chơi này cũng đâu phải rau cải trắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận