Đại Hạ Văn Thánh

Chương 713 Cố Cẩm Niên hiến dâng trấn quốc thần khí, Vĩnh Thịnh Đại Đế triệt để điên cuồng, ban thưởng long phù!(5)

Ước chừng sau nửa canh giờ.

Cảm xúc của Vĩnh Thịnh Đại Đế triệt để phát tiết xong.

Hắn hít sâu một hơi.

Xoa xoa nước mắt nơi khóe mắt, cố gắng bình phục tâm tình, không khỏi nhìn về phía Cố Cẩm Niên.

"Cẩm Niên."

"Lão cữu thiếu ngươi cái ân tình này, đây là long phù của lão cữu."

"Ngươi cầm."

"Từ nay về sau, Đại Hạ cảnh nội, nếu ai dám trêu chọc ngươi, ngươi trực tiếp giết, trước trảm đừng tấu, ngươi cứ việc giết là được."

"Bên ngoài Đại Hạ, nếu ai dám động vào một cọng lông của ngươi, cữu cữu ta không tiếc bất cứ giá nào, cũng muốn tuyên chiến cùng đối phương."

Vĩnh Thịnh Đại Đế bá khí mười phần, hắn đem long phù của Đại Hạ giao cho Cố Cẩm Niên.

Cái đồ chơi này đại biểu cho quyền lực chí cao vô thượng, toàn bộ thiên hạ chỉ có một khối, có thể điều khiển binh mã.

Có thể nói, đồ vật Cố Cẩm Niên dâng lên, để Vĩnh Thịnh Đại Đế vô cùng vui sướng, cũng vô cùng kích động, ngay cả long phù của Đại Hạ cũng giao ra.

"Lão cữu."

"Chúng ta đều là người một nhà, cái long phù này ta không muốn, ngươi thu lại đi."

"Dù sao ta bị người khi dễ, lão cữu ngươi cũng sẽ không ngồi nhìn mặc kệ."

Cố Cẩm Niên không đón lấy long phù này, bởi vì thứ này có thể không nhận là tốt nhất, hiện tại lão cữu là thật sự vui.

Cái gì cũng làm.

Mình nếu mở miệng, nói muốn Nhất Tự Tịnh Kiên Vương, lão cữu nói không chừng cũng sẽ đáp ứng.

Nhưng nhất thời vui vẻ là nhất thời vui vẻ, có nhiều thứ không lấy là tốt nhất.

Không lấy, tuyệt đối so với việc lấy, tốt gấp trăm lần.

Nói câu khó nghe chút, mình thật sự xảy ra chuyện, lão cữu có thể không giúp?

Nếu như không giúp, cầm khối long phù này cũng vô dụng thôi.

Một khối sắt vụn mà thôi.

"Bớt ở chỗ này giả vờ."

"Cầm cho trẫm, ngươi suy nghĩ cái gì, trẫm há có thể không biết?"

"Không phải lo lắng cầm phỏng tay sao."

"Cái long phù này ngươi cầm, mười năm sau trẫm sẽ thu hồi lại, cũng miễn cho ngươi nơm nớp lo sợ."

Vĩnh Thịnh Đại Đế minh bạch vì sao Cố Cẩm Niên không muốn, cho nên hắn cố gắng nhét cho Cố Cẩm Niên.

Không có nguyên nhân khác, Cố Cẩm Niên làm việc xúc động, giống với lần này ở Giang Lăng quận, nếu có long phù, Kỳ Lâm Vương cũng không dám làm loạn.

Cho nên cho Cố Cẩm Niên khối long phù này, hắn không lo lắng, hắn tin tưởng Cố Cẩm Niên sẽ sử dụng tốt khối long phù này.

Đương nhiên chủ yếu vẫn là, hắn không hi vọng Cố Cẩm Niên đề phòng mình.

Người một nhà, nếu như nghi kỵ lẫn nhau, không có ý nghĩa.

"Vậy được."

"Lão cữu, mảnh đất kia thì sao?"

Nhìn Vĩnh Thịnh Đại Đế nghiêm túc như vậy, Cố Cẩm Niên cũng không dài dòng, trực tiếp nhận lấy.

Sau khi nhận lấy long phù.

Trong nháy mắt, Cố Cẩm Niên lập tức cảm giác được không giống, khối long phù này ẩn chứa một khí thế đáng sợ, là quốc vận.

Hồi tưởng lúc ấy Tô Hoài Ngọc lấy long phù ra.

Hảo gia hoả.

Tên Tô Hoài Ngọc này quả nhiên là gan to bằng trời, thực có can đảm làm giả?

Loại người này không ngồi tù, thật đáng tiếc.

"Cho ngươi."

"Còn có yêu cầu gì khác không? Trẫm đều phê chuẩn."

Vĩnh Thịnh Đại Đế rất phóng khoáng.

Không phải chỉ là một mảnh đất sao?

Vĩnh Thịnh Đại Đế hắn là loại người hẹp hòi kia sao?

Năm trăm khoảnh?

Không đủ lại thêm năm trăm khoảnh nữa.

Đừng để vương triều bên cạnh xem thường.

"Yêu cầu khác thì bỏ đi."

"Lão cữu, việc này ngươi ngày mai vào triều vẫn nên nói một tiếng, trực tiếp phê duyệt, chỉ sợ sẽ rước lấy tranh luận."

"Chúng ta mặc dù là người một nhà, nhưng làm việc vẫn phải để người bên ngoài cảm thấy thoải mái một chút."

Cố Cẩm Niên mở miệng.

Vĩnh Thịnh Đại Đế đồng ý là được, nhưng vẫn nên nói ra bên ngoài một tiếng, người một nhà quy người một nhà, nhưng quy củ chính là quy củ, nếu làm lung tung, ngoại nhân khẳng định cảm thấy không thoải mái.

"Ân, cữu cữu hiểu, sẽ xử lý ổn thoả."

"Nhưng bất kể như thế nào, ai ngăn cản cũng vô dụng, mảnh đất này cữu cữu phê duyệt cho ngươi."

Vĩnh Thịnh Đại Đế lên tiếng, thủ tục thôi mà, hắn hiểu được.

Đích thực, Cố Cẩm Niên có thể nghĩ tới chỗ này, hắn rất vui mừng.

Không thể không nói, Cố Cẩm Niên quả thực khác biệt, người đọc qua sách, chính là không giống, lại nhìn con của mình, cháu của mình.

So sánh với Cố Cẩm Niên, đơn giản chính là một đám phế vật.

Không được, lát nữa gọi tới mắng một trận.

"Vậy được, lão cữu, ta không có chuyện khác, ngài nếu không có việc gì, ta liền đi trước."

Đạt được câu trả lời chắc chắn, Cố Cẩm Niên dự định chuồn đi.

Mà Vĩnh Thịnh Đại Đế thì giữ chặt Cố Cẩm Niên.

"Có việc."

"Tụ linh cổ trận này, trước tiên đừng nói cho bất luận kẻ nào, nhớ kỹ, là bất luận kẻ nào."

"Hơn nữa ngươi tuyệt đối không nên lấy ra."

"Trẫm sẽ để cho công bộ chế tạo thuyền rồng, bảo thuyền, về phần trâu gỗ mà ngươi nói, trẫm cũng sẽ để công bộ nhanh chóng chế tác."

"Sau đó để tại một quận gần kinh đô, xem như thí điểm, thành công, bí mật sản xuất, một hai năm này không làm gì, coi như không có chuyện này."

"Chúng ta không lên tiếng thì thôi, nếu không chính là một tiếng hót lên làm kinh người, ngươi hiểu chưa?"

Vĩnh Thịnh Đại Đế mở miệng nói.

Lời vừa nói ra, Cố Cẩm Niên nhẹ gật đầu.

Lời này hắn minh bạch.

Thứ này lấy ra, tuyệt đối là phá vỡ nhận thức của thế nhân, Đại Hạ Vương Triều đích thực sẽ đi đến cường thịnh.

Nhưng vấn đề là, thiên hạ không có tường nào gió không lọt qua được.

Truyền đến vương triều khác, mọi người nhất định sẽ nghiên cứu, nghiên cứu ra còn tốt, nghiên cứu không ra, vậy sẽ ra đại sự.

Nhao nhao chạy tới bàn điều kiện, hoặc là phân cho chúng ta một bộ phận, hoặc là giao kỹ thuật ra.

Giao kỹ thuật ra thì trên cơ bản là chuyện không thể.

Dù sao Đại Kim Vương Triều cũng không dám tùy ý khai chiến với Đại Hạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận