Đại Hạ Văn Thánh

Chương748 Phóng tên! Bắn giết! Thế tử của Ninh Vương sao? Dù là Ninh Vương làm cũng giết không tha!(5)

“Đại nhân.”

“Nữ nhi này của ta bị oan.”

Ông ấy hít sâu một hơi, sau đó lại nhịn không được khóc lên. Trước đó đã chịu đựng nhưng hiện tại không thể nhịn nổi. Tiếng khóc vang lên lập tức hôn mê bất tỉnh.

Do nhận lấy đả kích quá lớn.

“Chăm sóc ông ấy cho tốt.”

Cố Cẩm Niên lập tức để cho người chăm sóc ông ấy. Có lão giả đi đến nhìn qua thi thể trên giá gỗ, không khỏi nước mắt đầy mặt nói.

“Đại nhân.”

“Cô nương này là người thôn chúng ta, gọi là Lữ Linh. Đây là một cô nương tốt, cùng thôn có quen biết một cô nương họ Ngô, là bạn bè tốt từ nhỏ. Hôm qua cô nương kia xuất giá, đứa nhỏ Lữ Linh này đi theo làm bạn.”

“Vốn là một chuyện vui, thật không ngờ chính là đám súc sinh trời đánh này đi ngang qua, chạy đến tham gia hôn lễ. Vị Đông gia kia cũng khách khí, không dám đắc tội những quân gia này, chiêu đãi thật tốt họ một phan.”

“Kết quả đám súc sinh trời đánh này, coi trọng cô nương lấy chồng thôn bên cạnh, mạnh mẽ đem người chà đạp.”

“Lại coi trọng đứa bé này, đứa bé này chạy cũng nhanh, thấy không đúng liền trở về. Không bao lâu, đám người này đuổi đến, phụ thân nàng tranh thủ thời gian để cho nàng chạy.”

“Thật không ngờ lần này chạy chính là âm dương cách biệt.”

“Đại nhân, ngài nhất định phải giải oan cho chúng ta.”

“Van cầu ngài.”

Lão giả trong thôn đem chân tướng chuyện này nói ra.

Sau khi lão giả nói.Vu Diên Bằng đột nhiên phát ra tiếng cười to.

“Ha ha ha.”

“Đám cẩu vật các ngươi, hầu hạ lão tử là phúc khí của các ngươi. Cố Cẩm Niên, lão tử biết chỉ có một con đường chết, cũng không sợ ngươi gì hết.”

“Nữ nhân này chính là ta phái người giết. Nữ nhân kia cũng là bị ta chà đạp. Ngươi muốn chém muốn giết, muốn róc thịt đều tùy ngươi.”

Vu Diên Bằng phát ra tiếng cười to, trực tiếp thừa nhận, không hề có chút do dự nào.

Nhưng theo tiếng nói của Vu Diên Bằng thốt ra.

Một giọng nói không khỏi vang lên.

“Đại nhân.”

“Dẫn đầu không phải hắn, là một người khác. Dáng sấp vô cùng tuấn tiếu, chỉ là sắc mặt rất trắng, rất suy yếu. Hẳn là đại nhân của bọn họ. Bọn họ cũng từng tiếng hô hào Thế tử.”

“Người kia mới là thủ phạm chính.”

Trong đám người có người lên tiếng, giải thích cho Cố Cẩm Niên là chuyện này không phải do Vu Diên Bằng làm.

Vừa dứt lời, Vu Diên Bằng lại rống to.

“Ai làm người nấy chịu, việc này chính là ta làm. Cố Cẩm Niên, ngươi muốn chém muốn giết muốn róc thịt đều tùy ngươi.”

“Dù sao lão tử sướng rồi, ha ha ha ha ha.”

Vu Diên Bằng tiếp tục nói.

Nhưng hắn ta càng nói như vậy, Cố Cẩm Niên càng không tin.

Kiêu binh hãn tướng từ xư đến nay đều có nhưng đã lăn lộn đến trình độ tướng sĩ như này thì thật sự không dám làm loạn đến dạng đó.

Loại người ở tầng dưới cùng giết đi lên làm tướng sĩ, đáy lòng vẫn còn có chút huyết tính và cốt khí. Nếu chống lại người nước Hung Nô thì còn có thể xảy ra.

Đối với dân chúng tầm thường thì khả năng thấp.

Có thể làm một chút chuyện điên rồ làm cho người giận sôi nhưng đều là một vài tên vô pháp vô thiên.

“Tiểu thế tử sao?”

“Lý tướng quân.”

“Phái năm ngàn thiết kỵ, điều tra vùng phụ cận cho Bản Thế tử, chắc hẳn bọn chúng chạy chưa xa.”

“Tăng nhanh tốc độ chắc là sẽ tóm được.”

“Đây là Long phù Đại Hạ.”

“Gặp phù như gặp đế vương. Nếu như có người can đảm ngăn trở, giết chết bất luận tội.”

Cố Cẩm Niên lên tiếng.

Cẩn thận tính toán một chút, Cố Cẩm Niên đoán được đám người này hẳn là chưa chạy xa.

Thật sự muốn bắt thì có thể tóm được.

“Mạt tướng kính tuân Thánh chỉ.”

Lý Long lúc này không dám thật lễ, Long phù Đại Hạ đã xuất ra, ông ấy ngay cả kiểm tra cũng không dám, bởi vì không cần thiết.

Lập tức, Lý Long phái năm ngàn thiết kỵ tiến đến điều tra, truyền đạt mệnh lệnh xuống.

Mà sắc mặt Vu Diên Bằng khó coi đến cực hạn.

Hắn ta muốn nói điều gì đó nhưng giọng của Cố Cẩm Niên vang lên để cho hắn ta như rơi vào hầm băng.

“Đừng nghĩ có thể tẩy sạch tội danh cho Thế tử nhà ngươi.”

“Chuyện này mặc kệ Bản Thế tử lấy ra được chứng cứ hay không thì Thế tử kia của nhà ngươi hẳn phải chết không nghi ngờ.”

Giọng nói của Cố Cẩm Niên băng lãnh.

Chuyện này rất rõ ràng chính là do tiểu Thế tử của Ninh Vương làm.

Vu Diên Bằng nói cho cùng chỉ là muốn gánh tội thay đúng không?

Dùng mạng của mình để đổi lấy mạng của tiểu Thế tử.

Hắn ta cho là mình gánh tội thay mà nhân chứng duy nhất đã chết, những người khác có chỉ chứng thì tác dụng cũng không lớn lắm.

Giao cho Tam ti hội thẩm cũng không nhất định có thể phán tiểu Thế tử tội chết. Bởi vì hắn ta đã gánh tội thay thì tất cả đều dễ nói.

Không lấy ra được chứng cứ có tính xác thực thì Cố Cẩm Niên cũng không làm gì được.

Nhưng bây giờ ý của Cố Cẩm Niên đơn giản đi nhiều.

Ai quản hắn ta có chứng cớ hay không.

Cố Cẩm Niên hắn muốn giết người, còn cần chứng cớ sao?

Sau nửa canh giờ.

Tiền Vĩ xuất hiện, đạp không mà đến, xuất hiện ở trước mặt Cố Cẩm Niên.

“Hồi Thế tử điện hạ, ngoài mười dặm có một cố vách núi, cất giấu bảy mươi bốn đứa trẻ, có trọng binh canh giữ. Ước tính chừng một ngàn năm trăm người, đã bị lão phu trấn áp toàn bộ. Bảy mươi bốn đứa trẻ không có gì đáng ngại.”

Tiền Vĩ mở miệng.

Ông ấy là Võ Vương.

Có thể phá ba ngàn giáp.

Một ngàn năm trăm người ở trước mặt ông ấy không đáng kể.
Bạn cần đăng nhập để bình luận