Đại Hạ Văn Thánh

1546 Buổi sáng lập triều, giữa trưa bị diệt, buổi tối khai tiệc.(7)

Nhất là con đường cuối cùng, đầu quân vào năm tộc Thượng cổ.

Bọn họ đến được cảnh giới này nên biết rõ năm tộc Thượng cổ như thế nào, cũng biết truyền thuyết của bọn họ.

"Năm tộc Thượng cổ đều không phải là loại lương thiện, nếu dựa vào vào bọn họ, đối với chúng ta chưa chắc đã là chuyện tốt."

Trương chân nhân lên tiếng, ông ta không cho rằng năm tộc Thượng cổ là thứ tốt.

"Đúng vậy, nghe đồn năm tộc Thượng cổ đã trải qua trận đại chiến kinh thiên, tồn tại đến nay, bọn họ ai nấy dã tâm bừng bừng, cũng không nhìn trúng chúng ta, nếu hợp tác cùng bọn họ thì không thể nghi ngờ là bảo hổ lột da."

"Chính xác, thật ra ngược lại ta cảm thấy, trước hết cứ lấy vương triều Đại Hạ làm chủ, chế tạo nội loạn, sau đó dốc hết toàn lực đi tìm Thần kim, thực sự không được nữa mới suy nghĩ thêm chuyện dựa vào đi."

Bốn người bàn bạc, nói thật vẫn còn hơi mâu thuẫn với năm tộc Thượng cổ, cũng không phải phẩm đức cao thượng gì, chủ yếu là trong tiềm thức của bọn họ, năm tộc Thượng cổ cũng là đối thủ cạnh tranh.

Tồn tại từ thời Thượng cổ đến nay, ai nấy có thần thông phi phàm, là nhân vật nổi bật.

Ngẫm lại xem, trải qua đại chiến Thượng cổ, ý chí của bọn họ khủng bố đến mức nào? Bọn họ lại có thực lực mạnh biết bao?

Bây giờ đại thế giáng lâm, người đạt được chỗ tốt trước tiên là họ, nếu để cho năm tộc Thượng cổ khôi phục, đối bọn họ mà nói, thật sự không phải chuyện tốt.

Nghe nói như thế, Thượng Thanh chân nhân khinh thường, ông ta giống như đọc được suy nghĩ của những người này.

Cho nên gật đầu nói.

"Đã như vậy, cứ chờ xem đã."

"Ít nhất chỉ cần vương triều Đại Hạ chia năm xẻ bảy, cũng có thể ngăn cản Cố Cẩm Niên tiến bước rồi."

"Mà nếu như thật sự đến thời điểm vạn bất đắc dĩ, chúng ta cũng không cần có suy nghĩ này, chúng ta thân là cường giả thất cảnh, lại có Tiên Khí, cho dù năm tộc Thượng cổ khôi phục, chúng ta cũng sẽ không quá thua kém."

"Mọi thứ đến lúc đó lại tính đi."

Thượng Thanh chân nhân lên tiếng, nói ra cách nghĩ của mình.

"Được."

Bốn người gật đầu, mà trước mắt quả thật cũng chỉ có thể ký thác hi vọng vào chuyện Đại Hạ nội loạn.

Cùng lúc đó.

Núi Thiên Tề.

Thân ảnh Cố Cẩm Niên xuất hiện, ý đồ hắn đây đến rất trực tiếp, muốn cùng cường giả núi Thiên Tề kết minh, đương nhiên cũng không phải là khẩn cầu, mà là một lời mời.

Nếu như đối phương không nguyện ý, Cố Cẩm Niên cũng không bắt buộc.

Chẳng qua khi Cố Cẩm Niên vừa xuất hiện dưới chân núi Thiên Tề, một giọng nói lập tức vang lên.

"Mời Thánh Nhân lên núi."

Giong nói vang lên, lại lần nữa gây nên rất nhiều kinh động, thế nhân người kinh ngạc, Cố Cẩm Niên vậy mà đến núi Thiên Tề, không chỉ như vậy, hung thú núi Thiên Tề này còn chủ động mời Cố Cẩm Niên lên núi.

Đội ngũ này quả nhiên là lớn đến vô biên.

Trước có Bàn Sơn.

Sau có núi Thiên Tề.

Trong lúc nhất thời đã rước lấy rất nhiều suy đoán, có người thậm chí còn cho rằng, trong cơ thể Cố Cẩm Niên có một loại huyết mạch đặc thù nào đó rất tôn quý tại thời Thượng cổ.

Nếu không thì sao những hung thú giết người không chớp mắt này lại đều đối tốt với Cố Cẩm Niên như vậy?

Dưới núi Thiên Tề.

Cố Cẩm Niên rất bình tĩnh, hắn thu lại tất cả khí tức, trực tiếp leo núi.

Đến cảnh giới này, Cố Cẩm Niên không cần hiện ra Tiên Khí, chỉ một ý niệm hắn đã có thể trực tiếp bước vào cực cảnh, tùy thời tiến vào trạng thái chiến đấu.

Rất nhanh.

Đến đỉnh núi Thiên Tề, Cố Cẩm Niên gặp được người trấn thủ Thiên Tề, là một vị nữ tử, tướng mạo tuyệt mỹ, người mặc trường sam óng ánh, hai chân thon dài, ai nấy nhìn thấy cũng thật kinh diễm.

Nhưng đến cảnh giới của Cố Cẩm Niên, sắc đẹp đã không thể làm Cố Cẩm Niên hứng thú.

"Gặp qua Thánh Nhân."

Đối phương rất khách khí, vừa thấy mặt đã mời Cố Cẩm Niên ngồi xuống, sau đó vươn tay ra, bày bàn trà.

"Tiền bối khách khí."

Cố Cẩm Niên nói.

"Không cần gọi ta là tiền bối, tuổi của ta tại thời Thượng cổ không lớn, phong tồn đến nay, cũng không phải là tuổi thật sự của ta, luận tuổi tác, ngươi so với ta không nhỏ hơn bao nhiêu."

Nàng lên tiếng, nói ra tình huống thực tế.

"Vậy gặp qua tỷ tỷ."

Cố Cẩm Niên lên tiếng, đổi xưng hô.

Nghe vậy, đối phương không khỏi mỉm cười.

"Ta từng gặp qua hai vị Thánh Nhân, mỗi người đều rất nghiêm chỉnh, ngươi vừa trẻ tuổi lại vừa khôi hài như thế, ngược lại là người đầu tiên ta gặp đấy."

"Ngươi đã gọi ta một tiếng tỷ tỷ, vậy để ta tặng ngươi một tạo hóa đi."

Nàng mỉm cười nói, trong lúc nói chuyện, Thanh Liên xuất hiện, đây là bảo vật mà bọn người Thượng Thanh chân nhân lúc trước tranh đoạt.

Thanh Liên rất bất phàm, hạt sen trong đó có thể giúp người ta cải biến lên đệ thất cảnh.

Thanh Liên hiện ra, ngưng tụ một hạt sen màu xanh.

"Đây là Liên Tử Tâm, trân quý nhất, chín hạt bọn họ tranh đoạt trước đó cũng không bằng một hạt này."

"Sau khi dùng, có thể bước vào thất cảnh."

"Xem như là lễ gặp mặt đi."

Đối phương cười nói, mà Cố Cẩm Niên lại không khỏi cười khổ: "Tỷ tỷ đưa ta đồ tốt như vậy, làm ta thật không biết nên tặng lại thứ gì, không bằng viết bài thơ tặng cho tỷ tỷ đi."

Cố Cẩm Niên nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận