Đại Hạ Văn Thánh

1312 Cả triều văn võ bá quan quyên góp mười vạn lượng? Ta cùng với Vương đại nhân quyên hai ngàn vạn lượng! Ngả bài rồi!(4)

Khoảng một trăm vạn lượng bạc trắng tính là gì?

Hiện trong tay mình còn có hơn một ngàn tám trăm vạn lượng bạc, cũng chẳng biết xài như thế nào.

Được cấp thêm một trăm vạn lượng bạc, chẳng nhẽ còn cảm thấy thật tốt? Đa phần đều dùng vào công việc, hiện tại không cho bạc nữa, bản thân mình còn đỡ lo hơn.

Hơn nữa, Hứa Ngôn cũng nói rõ, bạc này sẽ dùng để trùng tu ba khu vực lớn bị thiên tai, chứ không phải cầm đi để tiêu xài phóng túng, cho nên Dương Khai cũng không khó chịu, đương nhiên ông ấy cũng biết, Hứa Ngôn đây là cố tình gây phiền phức cho mình.

Chỉ là, từ sau khi có tiền, tâm tính của ông ấy thả lỏng hơn rất nhiều, cũng vì thế mà có rất nhiều thứ không cần quá mức quan tâm.  

"Nếu Dương đại nhân khẳng khái như thế, thân là Công Bộ Thượng thư, lão thần tự nhiên cũng không làm khác."

"Bệ hạ, lão thần cũng đồng ý."

Vương Khải Tân cũng đồng ý. Nếu tính ra thì Công Bộ bọn họ còn hơn một ngàn hơn chín trăm vạn lượng bạc chưa xài hết, vẫn còn đang đau đầu chưa biết xài sao đây, nếu nhận thêm một trăm vạn lượng bạc nữa, cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Hai người sảng khoái đồng ý như vậy, lại khiến cho Vĩnh Thịnh Đại Đế hơi kinh ngạc.

Không rõ rút cuộc hai người này bị sao vậy?

Sao tự nhiên hôm nay đổi tính rồi?

Có hơi kỳ lạ nha.

Không, không phải hơi, mà là rất kỳ lạ?

"Nếu hai vị ái khanh có tâm ý như thế, trẫm sẽ phê chuẩn."

Kỳ lạ thì kỳ lạ, nhưng đồng ý thì vẫn phải đồng ý, người ta không cần số bạc này thì là chuyện tốt sao?

"Bệ hạ anh minh."

Hứa Ngôn mở miệng, trước tiên cúi bái Vĩnh Thịnh Đại Đế một bái, sau đó quay sang nhìn hai người kia nói:

"Cũng đa tạ hai vị Thượng Thư đại nhân đã thông cảm cho công tác của Hộ Bộ."

Ông ta không cảm thấy thái độ của hai người kia có biến hóa gì lớn, dù sao cũng không cho phép hai người họ có cơ hội cự tuyệt.

Chuyện này chỉ là một khúc nhạc dạo ngắn.

Lúc này Vĩnh Thịnh Đại Đế mới lên tiếng.

"À đúng rồi, bây giờ trên dưới Đại Hạ đâu đâu cũng cần bạc, trẫm đã bảo nội khố cắt giảm chi phí sinh hoạt ăn mặc ở của trẫm lại để tiết kiệm. Chư vị ái khanh chính là những trụ cột vững chắc của Đại Hạ, cho nên trẫm hi vọng các vị ái khanh có thể quyên góp chút ngân lượng để hỗ trợ dân chúng."

"Nhanh chóng ổn định cuộc sống người dân sau thiên tai, trùng tu lại nhà cửa đường xá cho dân chúng sinh hoạt."

"Trẫm làm gương đi đầu, quyên mười vạn lượng hoàng kim, các vị ái khanh nếu có thể quyên góp càng nhiều thì càng tốt."

"Vậy thì đêm nay, Ngụy Nhàn sẽ ghé thăm quý phủ của các vị ái khanh để quyên góp ngân lượng, sau khi thống kê xong số lượng tiền quyên góp, trẫm sẽ tuyên bách quan vào điện công bố."

Vĩnh Thịnh Đại Đế đề xuất vấn đề quyên tiền cho dân chúng ba vùng thiên tai cho bá quan văn võ nghe.

Vừa nghe thấy vậy, ngoài mặt thì các quan viên tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng đã nổi lên gợn sóng.

Đã nghèo như vậy rồi còn bảo bọn họ quyên tiền cứu trợ, chuyện này thật sự không tốt đẹp gì nha.

Đương nhiên những lời này chỉ có thể âm thầm nói ở trong lòng, ngoài miệng thì vẫn đồng ý với Vĩnh Thịnh Đại đế.

Toàn bộ quan viên triều đình, chắc cũng chỉ có Vương Khải Tân và Dương Khai là có suy tính khác trong lòng.

"Bệ hạ thánh minh."

Toàn bộ quan viên trong triều đồng loạt lên tiếng.

Mà Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng không nói thêm gì, phất tay áo bãi triều, cho bọn họ lui đi.

Sau khi bách quan bãi triều, lục tục ra khỏi cung.

Hứa Ngôn đi đằng trước, trong lòng hơi vui vẻ, một số quan viên quen biết cũng sóng vai với Hứa Ngôn đi về.

Dương Khai và Vương Khải Tân đi cùng nhau, vẻ mặt hai người dường như có tâm sự.

Cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Nhưng vào lúc này, giọng nói của Hứa Ngôn chậm rãi vang lên.

"Dương Thượng thư, Vương Thượng thư, việc Hộ Bộ giảm bớt bạc của hai bộ, hai vị Thượng Thư đại nhân tuyệt đối đừng tức giận nha, dù sao thì ba vùng lớn bị thiên tai vẫn quan trọng hơn cả, Hộ Bộ cũng không thể làm khác được."

"Chỉ là nếu như Lễ Bộ cùng Công Bộ thật sự cần bạc, trong tình huống khẩn cấp, lão phu có thể hỗ trợ cấp phát một ít, đến lúc đó hai vị cứ đến Hộ Bộ tìm ta là được, đừng để chậm trễ công việc."

Hứa Ngôn mở miệng.

Ông ta chủ động tìm tới hai người chỉ để nói ra lời này.

Cũng không phải ý gì tốt đẹp mà lại đang nhắm tới vấn đề khác.

Ông ta vô thức cho rằng, hai người Dương Khai và Vương Khải Tân đang buồn bực phiền não vì vấn đề cấp phát bạc, nếu không thì sao vẻ mặt hai người từ lúc ở trong triều ra tới giờ vẫn ủ ê nặng nề?

Cho nên ông ta nói những lời này, thật ra là để cho tất cả mọi người nhìn thấy.

Muốn bạc thì tới Hộ Bộ cầu xin ta.

Nếu thái độ của hai người các ngươi tốt chút, tìm ta để nhận sai, nể tình chúng ta là đồng liêu nhiều năm, cũng coi là bằng hữu, ta sẽ cho các ngươi bậc thang để xuống.

Nhưng đừng tưởng rằng các ngươi có ít bạc, là có thể hống hách trước mặt ta, phải nhớ rằng, bạc của triều đình vẫn nằm dưới sự quản lý của Hộ Bộ.

Mục đích làm vậy chính là để những quan viên khác thấy được, để cho quan viên khác hiểu được, đừng có tí bạc mà phách lối, muốn bạc của triều đình thì phải nghe lời Hứa Ngôn ta.

Hai người nghe thấy Hứa Ngôn mở miệng nói thế, chỉ liếc mắt nhìn ông ta, sau đó nhẹ gật đầu, không nói lời nào đã bỏ đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận