Đại Hạ Văn Thánh

1554 Khai chiến! Chiến cơ Thiên Khung! Trong nháy mắt tiêu diệt ba trăm vạn đại quân! Thế nhân rung động đến phát run!(7)

Bây giờ.

Chỉ còn hai canh giờ nữa là đến thời điểm Tân Hạ lập quốc, hơn trăm vạn tướng sĩ tiền tuyến đã bắt đầu sẵn sàng chiến đấu.

Mặc dù nói thủ thành vô địch, nhưng vẫn phải giao phong chính diện một trận, tăng sĩ khí.

Về phần trong thành, các sứ thần của các vương triều ở Đông Hoang đến đây chúc mừng, hôm nay là ngày Tân Hạ lập quốc, bọn họ đương nhiên phải đến chúc.

Ninh Vương bên này ngay cả đại điển đăng cơ cũng đã xử lý xong xuôi thích đáng, long bào cũng đã làm xong.

Khắp nơi trong thành vui mừng hớn hở, hân hoan vô cùng.

Một canh giờ sau.

Rốt cuộc, phía trên chủ thành tiền tuyến, một tiếng nói lớn vang lên.

"Vương triều Đại Hạ, khai quốc qua trăm năm. Từ khi Thái tổ bắt đầu, bình định thu phục mười nước, thành lập nên vương triều Đại Hạ, đạt được thiên mệnh. Vì chính thống, truyền vị cho Thái tôn Kiến Đức, nhưng, hoàng tử thứ tư của Thái tổ là Vĩnh Thịnh, bởi vì sinh lòng ghen ghét, dã tâm bừng bừng, lòng tham không đáy, khởi binh tạo phản, đồ sát dân chúng, giết hại trung lương."

"Hôm nay liệt ra mười tội trạng lớn của Vĩnh Thịnh, chiêu cáo thiên hạ."

Giọng nói vang vọng khắp nơi này là của một vị cường giả lục cảnh, hắn ta dùng pháp lực, để giọng mình truyền ra toàn bộ vương triều Đại Hạ.

Rất rõ ràng là muốn bôi đen Vĩnh Thịnh Đại Đế.

Thoáng chốc, từng tội trạng được liệt kê ra, dùng những từ ngữ như cực kỳ ác độc, tàn bạo, tham lam, hung ác bạo ngược, ghen ghét, từ ngữ gì khó nghe là dùng từ đó.

Hậu phương, ở trong quân doanh.

Vĩnh Thịnh Đại Đế lẳng lặng nghe những lời mắng này, ông ấy hoàn toàn không quan tâm, bên trong đại doanh, một số tướng sĩ lại biểu hiện vô cùng phẫn nộ.

Tức thật giận hay giả gì cũng đều không quan trọng, nhưng nhất định phải biểu hiện ra ngoài.

Trong quân doanh, Vĩnh Thịnh Đại Đế thậm chí còn nhấp một ngụm trà, đối với mấy lời mắng kiểu này không có bất kỳ ý nghĩa gì, bởi vì.

Đó có là gì đâu?

Người mắng ông còn ít sao?

Nói tới nói lui, vĩnh viễn là nói mấy câu kiểu này, có ý nghĩa gì?

Ông thậm chí không hiểu sao cảm thấy thật buồn cười.

Thân là Đại Đế, thân là quân vương của một nước, há lại bị một vài tiếng mắng này chọc giận? Thật buồn cười.

Đây chính là suy nghĩ của Vĩnh Thịnh Đại Đế.

Chỉ là, giọng nói tiếp tục vang lên, là tội trạng thứ mười.

"Làm người ham đại công lao, công của triều thần là công lao của hắn, tội của triều thần là tội của người khác. Tỷ dụ như chuyện Cố Cẩm Niên làm đều bị chiếm đoạt, cáo tri thế nhân, là công lao cực khổ của hắn."

Tội trạng đọc xong.

Ngay lập tức.

Trong quân doanh, Vĩnh Thịnh Đại Đế đứng bật dậy.

"Trẫm bà mợ hắn."

Vĩnh Thịnh Đại Đế suýt chút nhảy dựng lên.

Các loại tội trạng trước đó, ông đều không để ý, thậm chí chẳng thèm ngó tới, cảm thấy những người này thật sự buồn cười đến cực điểm.

Nhưng khi nghe đến đây, Vĩnh Thịnh Đại Đế thật sự nhịn chẳng nổi nữa.

Đây mẹ nó chính là phỉ báng.

Mình từng làm như vậy lúc nào? Mình bà mợ nó, lúc nào làm chuyện như vậy?

"Xin bệ hạ đừng nên tức giận, đây là thủ đoạn thông thường của quân địch, bệ hạ chớ tức giận."

"Đúng vậy, bệ hạ, chuyện giả dối bực này, đơn giản là vu oan hãm hại, thủ đoạn tiểu nhân thôi, bệ hạ bớt giận."

Lúc này, tất cả tướng sĩ trong quân doanh lần lượt đứng dậy, hi vọng Vĩnh Thịnh Đại Đế không nên tức giận.

Nhưng Vĩnh Thịnh Đại Đế lại chỉ vào mấy người này, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng nói.

"Cái gì giả dối không có thật, Cẩm Niên có thể đi đến một bước này, đúng là không thể bỏ qua công lao của trẫm, các ngươi sẽ không thật sự cho rằng trẫm không dạy Cẩm Niên những thứ này à?"

Vĩnh Thịnh Đại Đế nhìn về phía đám người.

Trong chốc lát, quân doanh hoàn toàn yên tĩnh.

Mặc dù mọi người là thần tử, phải biết vuốt mông ngựa, nhưng cũng không thể che giấu lương tâm mà, bọn họ là võ tướng, đầu óc vẫn hơi quá tải, không giống thái giám cung nội, có mấy lời họ vẫn chẳng thể nói ra khỏi miệng.

"Các ngươi làm gì đấy?"

"Vì sao không nói lời nào?"

"Các ngươi không tin trẫm hả?"

Vĩnh Thịnh Đại Đế hỏi liên tục, càng nổi giận.

"Tin tin tin!"

"Bệ hạ, mạt tướng tin ngài, hoàn toàn tin tưởng."

"Đúng đúng đúng, bệ hạ, chúng thần đương nhiên tin tưởng bệ hạ ngài rồi."

"Đúng đúng đúng, Thiên Mệnh Hầu có thể đạt được thành tựu như vậy, có một nửa công lao đều là của bệ hạ, bệ hạ, quê quán của mạt tướng có câu chuyện xưa, gọi là ba tuổi định tám mươi, nói đúng ra là lúc một người lên ba tuổi nhận được ảnh hưởng gì, như vậy tương lai chắc chắn sẽ như thế."

"Thiên Mệnh Hầu lúc ba tuổi thường vào cung chơi, bệ hạ ngài nhớ không?"

Mọi người đua nhau lên tiếng, để Vĩnh Thịnh Đại Đế thoáng thở phào, mặc dù biết rõ bọn họ đều vuốt mông ngựa, là dỗ ngon dỗ ngọt, là không thể tin tưởng.

Nhưng nghe vào cũng thật dễ chịu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận