Đại Hạ Văn Thánh

Chương 180 Giết Nho, bỏ tù văn thần! Hoàng lệnh ở đây, người ngỗ nghịch giết không tha. (2)

Mặc dù đầu óc đám người này đều có vấn đề, nhưng thật sự không thể giết, giết nho là làm trái thiên lý.

"Hừ, bởi vì không thể giết nho, nên Cố Ninh Phàm ta hôm nay muốn xem thử, rốt cuộc miệng đám này người đọc sách này lợi hại, hay nỏ sắt của ta lợi hại."

"Mấy tháng trước cháu của ta bị chìm nước suýt bỏ mình, rõ ràng nó bị ủy khuất, nhưng lại phải chịu đủ loại gièm pha oan uổng, tất cả đều vì đám người đọc sách các ngươi ở sau lưng tung tin đồn nhảm đấy."

"Hôm nay, đại chất tử của ta thật vất vả mới có được chút thành tựu, đem lại thể diện cho Cố gia ta, trái lại các ngươi hay lắm, còn ở đây xuất ngôn vô lễ, gièm pha bôi nhọ."

"Các ngươi thật sự mẹ nó cho rằng Cố gia ta là trái hồng mềm chắc? Muốn bóp thế nào liền bóp thế đó?"

Giọng Cố Ninh Phàm vang vọng.

Truyền khắp toàn bộ thư viện Đại Hạ.

Lời này, không chỉ nói cho đám người đọc sách này nghe, mà còn nói cho tất cả mọi người nghe.

Một lần hai lần thì cũng thôi đi.

Mẹ nó còn dám năm lần bảy lượt khi dễ người Cố gia? Quả thật mẹ nó chán sống rồi?

"Lên nỏ."

ông hét lớn một tiếng, nháy mắt tất cả thiết kỵ đều trực tiếp lên nỏ, tiếp theo chỉ cần ấn nhẹ một cái, mấy ngàn người đọc sách này trong nháy mắt sẽ biến thành thi thể ngay.

"Tuyệt đối không thể."

"Cố tham tướng, đừng xúc động mà."

"Việc này có thể từ từ tra rõ, không cần làm vậy đâu."

"Cố Cẩm Niên, ngươi nhanh khuyên nhủ thúc thúc của ngươi đi."

Giờ phút này, mỗi vị Đại Nho phu tử đều rồi rít đứng ra, lúc này họ không thể tiếp tục đứng nhìn nữa, mà phải tranh thủ thời gian chạy ra khuyên nhủ.

Bởi vì các phu tử cảm giác được, Cố Ninh Phàm là muốn làm thật.

Nếu như thật sự giết, chỉ sợ toàn bộ kinh đô đều không được an bình, Cố Ninh Phàm cũng phải chịu trách cứ thiên đại.

Việc này là không cần thiết, cũng không có lợi.

Cho nên họ mới nhao nhao thuyết phục, thậm chí còn kéo Cố Cẩm Niên ra, để hắn đi cầu tình.

Chẳng qua, Cố Cẩm Niên chỉ lẳng lặng nhìn theo, từ đầu đến cuối không nói một câu.

Bởi vì Tam thúc hắn nói không sai.

Hắn suýt chết đuối bỏ mạng, rõ ràng yếu thế, kết quả đám người đọc sách này chửi bới lung tung, thậm chí tung tin đồn nhảm khắp nơi, nói hắn là kẻ tiểu nhân.

Việc này thôi cũng bỏ qua, nhưng giờ hắn hiến kế, rõ ràng chỉ cần động não là có thể phát giác được ở trong đó tất có bí ẩn, kết quả họ lại bị dắt mũi nổi phong trào.

Nói hắn cấu kết thương nhân, muốn sát hại bách tính? Hiếp đáp bách tính?

Đám người này không phải ngu xuẩn thì là xấu xa.

Là nên giết.

Có điều trong lòng hắn cũng hiểu rõ, nếu giết nhiều người đọc sách như vậy khẳng định sẽ xảy ra đại sự.

Nhưng không giết, sẽ chỉ cổ động làn gió phong trào lệch lạc.

"Chư vị, đừng sợ cường quyền, hôm nay hắn dám giết một người đọc sách, ngày mai bệ hạ tất sẽ trọng phạt Cố gia."

"Ta cũng muốn xem xem, Cố gia đến cùng có thể vượt qua cả hoàng quyền không."

"Dù chúng ta chết, cũng là chết vì lê dân bách tính, chính là quân tử."

"Không sai, dù chúng ta chết, cũng là chết vì lê dân bách tính, không sợ cường quyền."

"Cố Cẩm Niên giết được chúng ta, nhưng không chặn được miệng chúng ta, công đạo ở tại lòng người."

Âm thanh lại vang lên, trở thành chủ kiến của đám người, tiếp tục châm ngòi cổ động đám động.

Chỉ là đúng vào lúc này.

Tô Hoài Ngọc động thủ.

Bịch bịch bịch.

Hắn ra tay cực nhanh, trực tiếp bắt ra mấy mươi kẻ châm ngòi ly gián từ trong đám người.

Số người không nhiều, ba mươi tên, Tô Hoài Ngọc vẫn luôn chú ý tới những kẻ đang âm thầm châm ngòi thổi gió này.

Bây giờ toàn bộ đều bị hắn bắt lại, mấy chục người này chỉ chốc lát liền biến sắc, thầm nghĩ không tốt.

"Thế tử, là bọn hắn liên tục âm thầm châm ngòi."

Tô Hoài Ngọc nhìn về phía Cố Cẩm Niên rồi báo.

"Cái gì mà châm ngòi với không châm ngòi, lời chúng ta nói đều xuất phát từ đáy lòng, chẳng lẽ sai sao?"

"Chúng ta là vì dân giải oan, sao đến trong miệng ngươi lại thành châm ngòi? Quả thật nực cười."

"Muốn bắt chúng ta ra làm điển hình, sau đó giết gà dọa khỉ sao? Các ngươi tính sai rồi, chúng ta đọc sách thánh hiền, nuôi dưỡng hạo nhiên chính khí, không sợ cường quyền, cho dù hôm nay chết ở đây, chúng ta cũng không úy kị."

"So với ngàn vạn dân chúng của Giang Ninh phủ chịu khổ chịu nạn, chút đau khổ này của chúng ta có tính là gì? Ngươi có bản lĩnh thì giết bọn ta đi."

Đám người bị bắt được tại chỗ, không có một tia sợ hãi nào, trái lại còn tiếp tục kêu gào.

Điều này hiển nhiên có chút không bình thường.

E rằng những kẻ này là tử sĩ, hoàn toàn đã bị tẩy não triệt để, không sợ sống chết.

Quả nhiên, lời nói của mấy người này đã tạo nên bầu không khí không sợ sinh tử, không sợ cường quyền.

Khiến tâm tình của đám đông càng sôi trào kich động.

Có thể nói, nếu những người này bị giết, phỏng chừng sự tình sẽ càng thêm phức tạp.

"Các ngươi cái đám súc sinh này, miệng lưỡi quả nhiên sắc bén, người đâu, giam chúng vào đại lao, để người của Huyền Đăng Ti tới, ngược lại lão tử muốn xem xem, đến Huyền Đăng Ti rồi miệng của các ngươi có còn cứng được nữa không."

Cố Ninh Phàm nói, chủ yếu đã tìm được người gây sự, chuyện sau đó dễ xử lý hơn nhiều, đưa đến Huyền Đăng Ti, không tin bọn chúng không mở miệng.

Chỉ là.

Ngay lúc này, Cố Cẩm Niên đã hấp thu xong oán khí, kết ra một quả trái cây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận