Đại Hạ Văn Thánh

Chương 771 Từ chối nghị hòa! Tát mặt Tể tướng! Đại Hạ tuyên chiến! Hung Nô nổi giận!(7)

Nói thẳng ra suy nghĩ của mình.

“Không thể.”

Nhưng mà chưa đợi Dương Khai lên tiếng, Lý Thiện đã trực tiếp đứng dậy, phủ định lời nói của Cố Cẩm Niên.

“Chuyện này đã qua mười ba năm nên cân nhắc thế cục hiện tại.”

“Không thể bởi vì một suy nghĩ sai lầm của ngươi mà khiến cho Đại Hạ ta lâm vào chiến loạn.”

“Cố Cẩm Niên, ta biết ngươi hận nhưng ngươi quyết không được như thế.”

“Nỗi sỉ nhục của biên cảnh đã qua mười ba năm cần lựa chọn buông xuống. Đại Hạ cần hòa bình. Đông Hoang cũng cần hòa bình, lợi cho thiên hạ.”

Lý Thiện vẫn kiên trì suy nghĩ của mình như cũ.

Nhưng lời lẽ này lại khiến Cố Cẩm Niên thấy vô cùng nực cười.

“Xin hỏi Lý Tướng một câu.”

“Ngươi có tư cách gì nói buông xuống?”

“Nỗi sỉ nhục ở biên cảnh, dân chúng Đại Hạ chết gần một trăm vạn người, hai mươi vạn tướng sĩ, thảm tao giết chóc.”

“Ngươi dựa vào cái gì nói buông xuống là có thể để xuống?”

“Ngươi không có tư cách thay bọn họ nói tha thứ.”

“Cố mỗ cũng không có tư cách thay bọn họ nói tha thứ.”

“Thù này không đội trời chung.”

“Thù này mỗi một người dân Đại Hạ nên khắc sâu trong tâm khảm, không nên quên.”

“Trả lại đồ vật vốn là thuộc về chúng ta lại muốn chúng ta xóa đi vết tích sinh mệnh của trăm vạn người.”

Ánh mắt Cố Cẩm Niên lạnh lẽo.

Sau khi nói đến đây, đôi mắt của hắn dường như muốn thôn phệ người, nhìn chăm chú vào Lý Thiện.

“Lý Tướng.”

“Mở to đôi mắt của ngươi ra nhìn xem, bên trên vùng hoang vu có trăm vạn cô hồn đang nhìn chăm chú ngươi.”

“Hai mươi vạn tướng sĩ Đại Hạ ta đang gắt gai nhìn xem ngươi ở đây.”

“Mối thỳ của bọn họ.”

“Không ai có tư cách lãng quên.”

“Dương đại nhân, viết thư.”

Cố Cẩm Niên không thèm để ý đến đối phương.

Hắn muốn tuyên chiến.

Để nước Hung Nô nhìn cho kỹ, khí khái của Đại Hạ.

Cũng làm cho những oan hồn chết thảm này nhìn cho kỹ, vương triều Đại Hạ chưa từng quên bọn họ.

Ghi nhớ thù này.

“Cố Cẩm Niên, ngươi còn xứng là người đọc sách sao? Ngươi còn có một chút nhân ái nào sao?”

“Trong lòng ngươi chỉ có giết chọc, đôi mắt gươi đã bị cừu hận che đậy.”

“Việc này bản tướng tuyệt đối không đồng ý.”

Lý Thiện cũng mặc kệ, ông ta vẫn giữ thái độ phản đối như cũ.

Nhưng sau một khắc.

Ba.

Cố Cẩm Niên thẳng tay cho Lý Thiện một cái tát, ánh mắt vô cùng băng lãnh.

“Câm miệng cho ta.”

“Ngươi có tư cách gì đánh giá Nho đạo của Bản Thế tử.”

“Ngươi phải quỳ lấy sinh là chuyện củ chính ngươi.”

“Bản Thế tử cảnh cáo ngươi một câu cuối cùng. Nơi này là quân doanh Tây bắc chứ không phải Kinh đô Đại Hạ, lễ nhượng ba phần mới gọi ngươi một câu Lý Tướng. Nếu không lễ nhượng thì ở trong mắt Bản Thế tử ngươi tính là thứ gì?”

Giọng nói của Cố Cẩm Niên vô cùng băng lãnh.

Mà một cái tát này càng thanh thúy vang dội.

Đánh cho Lý Thiện trầm mặc.

Cũng đánh cho các tướng sĩ quân doanh từng người mở to hai mắt nhìn.

Bọn họ từng nghe nói Cố Cẩm Niên làm việc hung mãnh nhưng hôm nay gặp mặt phát hiện tin đồn này vẫn bảo thủ rất nhiều.

Tát tay Tể tướng tại chỗ sao?

Cũng chỉ Cố Cẩm Niên dám làm.

Ngay cả Dương Khai cũng phải tặc lưỡi không thôi.

Lý Thiện cứng rắn chịu một cái tát không hề giận tím mặt như dự đoán mà là trầm mặt.

Cũng không phải là sợ Cố Cẩm Niên.

Mà là Cố Cẩm Niên nói không sai. Nơi này là quân doanh Tây Bắc, Trấn Quốc Công trấn thủ ở đây. Nếu mình dám làm loạn chỉ sợ Trấn Quốc Công xuất hiện đầu tiên.

Trấn Quốc Công cũng không phải người nói đạo lý gì.

Đến lúc đó chỉ sợ tràng diện càng thêm xấu hổ.

“Được.”

“Lão phu đã hiểu.”

“Chuyện lớn như thế cứ để cho Thế tử điện hạ hồ nháo thật tốt đi.”

“Hiện tại lão phu trở về Kinh, chờ tin biên cảnh khải hoàn đại thắng.”

Lý Thiện lên tiếng muốn rời khỏi, nói chuyện âm dương quái khí.

“Không cần.”

“Cứ ở chỗ này chờ.”

“Người đâu, chiếu cố Lý Tướng thật tốt cho ta.”

“Bảo hộ Lý Tướng một tấc cũng không rời.”

“Lý Tướng, bệ hạ đã để ngài đến thì trước khi chuyện chưa hoàn toàn được quyết định ngài cũng đừng đi vội.”

Cố Cẩm Niên không có ý định để Lý Tương rời đi.

Không nói đến chuyện ông ta có thể làm ra chuyện gì có chút cực đoan hay không mà chỉ sợ sau khi ông ta trở về sẽ tung các loại tin đồn nhảm sinh sự.

Tạo áp lực cho mình.

Chẳng bằng trực tiếp lưu lại nơi này.

“Cố Cẩm Niên.”

“Bản Tướng chính là Tể tướng Đại Hạ, ngươi còn muốn hạn chế Bản tướng xuất hành sao?”

Sắc mặt Lý Thiện âm trầm đáng sợ.

“Đúng vậy.”

“Lý Tướng chẳng lẽ không nhận ra sao?”

“Bản Thế tử chính là đề phòng ngươi.”

“Lần nghị hòa này, ngươi có quyền lực gì mà đòi ký kết khế văn?”

“Ngươi dựa vào cái gì mà có thể ký kết khế văn?”

“Nói nhỏ chuyện đi thì đây là ngươi vượt quyền.”

“Nói lớn chuyện ra thì Bản Thế tử không thể không hoài nghi ngươi thông đồng với địch bán nước.”

“Người đâu, giam xuống dưới. Chăm sóc Lý Tướng thật tốt. Đến lúc đó cùng Bản Thế tử cùng nhau về Kinh.”

Cố Cẩm Niên thẳng thắn.

Đúng.

Chính là cảm thấy ngươi thông đồng với địch bán nước.

Ngươi có vấn đề gì không.

Nếu như không có thì nên an tĩnh chút.

“Được!”

“Được!”

“Được!”

“Hay cho một câu thông đồng với địch bán nước, hay cho một câu vượt quyền.”

“Thế tử điện hạ, chờ Bản tướng về Kinh tất sẽ dâng tấu vạch tội ngươi.”

“Chỉ bẳng một cái tát vừa rồi, Bản tướng nhất định sẽ không lương thiện với ngươi.”

Lý Thiện không có bất kỳ e ngại sợ hãi nào.

Chỉ có phẫn nộ.

“Còn không mang đi?”

Cố Cẩm Niên lười nghe Lý Thiện ở đây ồn ào.

Lập tức có tướng sĩ trực tiếp tiến vào địa doanh, cưỡng chế đem Lý Thiện mang đi.

Mà Dương Khai ở bên cạnh muốn nói vài câu lại thôi.

“Dương đại nhân.”

“Viết thư đi.”

Cố Cẩm Niên không nhiều lời, trực tiếp để Dương Khai viết phong thư.

Một canh giờ sau.

Đưa phong thư đi.

Vương đình Hung Nô.

Cũng truyền đến một tiếng rống giận.

“Cố Cẩm Niên.”

“Ngươi thật sự không biết tốt xấu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận