Đại Hạ Văn Thánh

815 Đệ nhất Hầu gia Đại Hạ! Bốn đạo ấn ký! Thiên địa chúc phúc, Ngọc Liễn Tiên Vương!

Trong phủ Ninh Vương.

Lý Lãnh Thu nhanh chóng chạy vào trong, nhưng hắn ta không đi tìm Ninh Vương mà đi tìm mẫu phi của mình.

Sau khi nhìn thấy mẫu thân, ngay lập tức bắt gặp người đang khóc thút thít trong phòng.

Tiểu nhi tử của mình chết rồi đối với bất kỳ ai cũng là đả kích trí mạng. Sau khi thấy đại nhi tử của mình xuất hiện, Vương phi Ninh Vương khóc càng thêm thê thảm.

Mẫu tử gặp nhau nhưng tâm tình lại không quá tốt. Vương phi Ninh Vương một mực khóc lóc kể lể chuyện của Lý Lãnh Tâm.

“Lãnh Thu, ngươi nhất định phải báo thù cho đệ đệ ngươi thật tốt.”

“Tên Cố Cẩm Niên này quả nhiên là đáng bị thiên đao vạn quả.”

“Nếu như ngươi không vì đệ đệ ngươi báo thù thì đời này nương cũng sẽ không tha thứ cho ngươi.”

Vương phi Ninh Vương khóc lớn tiếng, muốn để Lý Lãnh Thu báo thì cho đệ đệ hắn ta.

“Nương.”

“Chuyện của Lãnh Tâm, hài nhi nhất định ghi nhớ trong tâm khảm. Nhưng mà hiện tại hài nhi đã gây ra họa lớn. Người đi nói với phụ vương một tiếng, nếu không hài nhi sẽ phiền phức.”

Lý Lãnh Thu lên tiếng. Hắn ta cũng rất khó chịu. Vốn cho rằng Đại Hạ cùng Hung Nô khai chiến sẽ dây dưa hồi lâu mà Cố Cẩm Niên cũng sẽ bị triệu hồi về Kinh.

Cho nên hắn ta mới dám làm càn như thế, giết người lung tung.

Lại không ngờ rằng trận đầu này vạn chúng chú mục sẽ kết thúc bằng cách như thế.

Dù là Đại Hạ thắng, hắn ta cũng không sợ nhưng vấn đề là Đại Hạ sở dĩ có thể thắng, sở dĩ là dựa vào Cố Cẩm Niên. Dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được, Cố Cẩm Niên có công lao vô lượng, bệ hạ nhất định sẽ cho vô số ban thưởng.

Đến lúc đó, Cố Cẩm Niên phát hiện ra hành vi của mình. Nói thật hắn ta cũng không dám chắc phụ vương có thể bảo vệ nổi mình hay không.

“Ngươi lại gây ra họa gì?”

Vương phi Ninh Vương có chút gấp gáp. Một đứa con trai của mình đã chết. Nếu nhi tử còn lại cũng chết thì bà ta thật sự không sống nổi.

Lý Lãnh Thu có chút trầm mặc nhưng vẫn đem toàn bộ hành vi của mình thông báo cho mẫu phi.

Chỉ là bên trong lời nói hắn ta đã sửa đổi một chút.

“Mẫu phi, không phải lỗi tại hài nhi, là những người kia chủ động khiêu khích hài nhi. Hài nhi chỉ hỏi một chút tình huống trước đó.”

“Hỏi một chút, Lãnh Tâm đến cùng đã làm chuyện gì. Hài nhi không tin Lãnh Tâm sẽ làm ra loại chuyện cực kỳ bi thảm kia. Lại không ngờ rằng những người dân kia gặp ta liền nhục mạ các kiểu. Dưới cơn nóng giận hài nhi mới gây ra họa lớn. Xin mẫu phi nhất định phải cứu hài nhi.”

Vẻ mặt Lý Lãnh Thu cầu xin lên tiếng.

Hắn ta không kiêng nể gì cả là vì đạt được cưng chiều. Mặc kệ hắn ta làm chuyện gì ở Tây cảnh mà có chiêu bài Thế tử Ninh Vương này thì sẽ có người vì mình hộ giá hộ tống. Từ nhỏ đến lớn chỉ cần là đồ vật hắn ta thích thì không có gì là không thể có.

Dùng thành ngữ ngang ngược càn rỡ để hình dung Lý Lãnh Thu hoàn toàn là tán dương thành ngữ này.

Hành vi của Lý Lãnh Thu có thể dùng từ cực kỳ tàn ác để hình dung. Loại người này trời sinh bị cưng chiều đến hư hỏng. Thủa nhỏ vô pháp vô thiên, lại thêm tính cách ngang ngược.

Dưỡng thành loại tính tình vô pháp vô thiên.

Nhưng mà rất nhiều người trong Vương phủ cũng nghi ngờ. Đối với hành vi của hai người Lý Lãnh Thu cùng Lý Lãnh Tâm, Ninh Vương chưa hề có bất kỳ quản giáo nào.

Điều này rất kỳ quái.

Vương thất cho dù cưng chiều con cái của mình nhưng cho đến giờ cũng không có người cưng chiều đến thế. Nhất là Đại Hạ lấy Nho đạo làm chủ càng khiến cho người khác khó hiểu.

“Đám dân đen đáng chết này.”

“Lãnh Thu, chuyện này mẫu phi sẽ đi tìm phụ vương ngươi bây giờ. Ngươi yên tâm chỉ cần là bọn họ tìm ngươi gây chuyện trước thì mẫu phi nhất định có thể bảo vệ ngươi.”

Vương phi Ninh Vương nghiêm túc nói. Bà ta là Vương phi không chỉ bởi vì Ninh Vương mà chủ yếu hơn chính là thế lực khổng lồ phía sau bà ta, xuất thân quý báu.

“Bảo vệ sao?”

“Ngươi lấy cái gì bảo vệ nó?”

“Ngươi có biết đứa con trai này của ngươi ở bên ngoài gây ra họa lớn gì hay không?”

Giọng nói lạnh lẽo vang lên.

Ngoài cửa phòng Vương phi xuất hiện một bóng người.

Là Ninh Vương.

Ánh mắt ông ta lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào Lý Lãnh Thu. Sau đó đưa mắt nhìn về phía chính thê của mình.

Đối mặt với Ninh Vương.

Vương phi không có chút e ngại nào nhưng cũng không kêu gào mà là nước mắt đầy mặt.

“Mặc kệ Lãnh Thu làm ra chuyện gì. Hiện tại chúng ta chỉ còn một đứa con trai này.”

“Lãnh Tâm đã bị tên súc sinh Cố Cẩm Niên sát hại, chẳng lẽ ngươi muốn tuyệt hậu sao?”

Vương phi Ninh Vương mang theo tiếng khóc nức nở chất vấn.

Nghe nói như thế, Ninh Vương không chút nào gợn sóng. Dường như Lý Lãnh Thu có chết hay không ông ta cũng không quan tâm chút nào.

“Hừ.”

“Quả nhiên là mẹ chiều con hư.”

“Lãnh Thu giết sạch dân chúng hai thôn, hơn 700 người. Nếu như chuyện này truyền đến tai bệ hạ thì ngươi có biết sẽ gây ra bao nhiêu sai lầm lớn hay không?”

“Mà ngươi cho rằng Lãnh Thu chỉ làm một việc này hay sao?”

“Sau lưng nó đã làm không ít chuyện xấu, chuyện ngu xuẩn. Nó vì muốn kiếm ngân lượng mà dám giết dân mạo xưng phỉ.”

“Chuyện này nếu như bị điều tra ra, Bản Vương cũng bị liên lụy, ngươi biết không?”

Ninh Vương dường như đang đè nén lửa giận. Nhìn chính thê của mình nói như thế.

“Giết dân mạo xưng phỉ sao?”

Nghe nói như thế Vương phi Ninh Vương thật sự có chút kinh ngạc. Bà ta biết đứa con trai này của mình thiếu quản giáo, ngày thường làm xằng làm bậy.

Nhưng cũng không ngờ nhi tử của mình lại dám làm chuyện như vậy. Thật sự không sợ chết sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận