Đại Hạ Văn Thánh

1070 Dám hỏi, chư vị hương thân phụ lão! Có can đảm tranh với trời hay không? (2)

Hiện tại lên tiếng hỏi một chút, chính là muốn cho mình một con đường sống, chỉ nhìn bản thân nghe lời hay không nghe lời.

"Bản Hầu có thể cho ngươi một con đường sống, nhưng điều kiện tiên quyết là, ngươi có nguyện ý nghe lời hay không."

Cố Cẩm Niên lên tiếng, thật sự là hắn đã cho người đi điều tra Chu Mãn. Không thể nói Chu Mãn là một quan tốt nhưng ít ra không có phạm sai lầm quá lớn. Dân chúng đối với danh tiếng của Chu Mãn thuộc về loại vẫn chịu được.

Tất nhiên như vậy, Cố Cẩm Niên có thể cho ông ta một dường nhưi.

"Nguyện ý."

"Hầu gia, hạ quan nhất định nguyện ý."

"Hầu gia, nói lời trong lòng, thân phận ngài cao thượng như thế. Như chuyện của Vương Nguy trước đó, nếu ngài tìm hạ quan, hạ quan cũng nguyện ý, huống chi là hiện tại?"

Những lời này của Chu Mãn là lời thật lòng, thân phận của Cố Cẩm Niên bây giờ, người nào không biết?

Dạng người như vậy ai không muốn trở thành thuộc hạ của hắn?

Nhưng mà, nhắc đến chuyện Vương Nguy, sắc mặt Cố Cẩm Niên lạnh lẽo.

"Nếu như không phải là vì dân chúng quận Giang Trung chỉ dựa vào chuyện của Vương Nguy, ngươi đáng tội chết."

Hắn lên tiếng, Chu Mãn lập tức không dám nói lời nào, cúi đầu tâm tình vô cùng khẩn trương.

"Vương Nguy bởi vì dân chúng quận Giang Trung mà chết. Bản Hầu hiện tại cho ngươi dường nhưi lần này, suy tính cũng là vì dân chúng, cũng không phải là Bản Hầu muốn nhận ngươi."

"Bản Hầu muốn nói với ngươi ba chuyện. Nếu như ngươi có thể đồng ý ba chuyện này thì Bản Hầu tha cho ngươi khỏi chết. Nếu như ba chuyện này, ngươi không làm được thì Bản Hầu định để cho ngươi sống không bằng chết."

Cố Cẩm Niên lên tiếng, âm thanh băng lãnh.

"Xin Hầu gia yên tâm."

Chu Mãn cất tiếng chắc nịch.

"Thứ nhất, Bản Hầu muốn ngươi trấn thủ quận Giang Trung, cố gắng khôi phục nông sinh, lấy dân chúng làm chủ. Bản Hầu sẽ phái người đến quận Giang Trung, chỉ cần nghe tới một chuyện không tốt thì ngươi cứ đợi đến lúc bị thiên đao vạn quả đi."

"Thứ hai, Bản Hầu muốn ngươi chiếu cố thích đáng cả nhà Vương Nguy. Không được khiến bọn họ nhận một chút ủy khuất nào. Đương nhiên nếu như bọn họ làm không đúng, cũng không cần che chở, chỉ là chăm sóc một chút thôi."

"Thứ ba, tiến đến tìm Hầu Quân, báo cho ông ta biết tình cảnh bây giờ của ngươi. Cứ nói sau khi tình hình tai họa kết thúc, Bản Hầu sẽ chém ngươi. Ngươi tìm Hầu Quân giúp ngươi nghĩ biện pháp trốn qua kiếp nạn này. Tốt nhất là để Ninh Vương ra mặt, Bản Hầu phối hợp ngươi trình diễn một vở kịch, hiểu chưa?"

Cố Cẩm Niên lên tiếng, ba chuyện đều rất trọng yếu.

Chờ sau ngày mai, bản thân đã có thể giải quyết tai họa ở quận Giang Trung.

Nhưng giải quyết chuyện này xong vẫn cần người ở đây tận tâm tận lực. Từ triều đình điều người đến, Cố Cẩm Niên không yên lòng, từ quận Giang Trung tuyển chọn nhân tài đến, cần lãng phí nhiều thời gian lắm.

Mà Chu Mãn, thành nhân tuyển tốt nhất của Cố Cẩm Niên.

Tên này vốn là phải bị bản thân xử tử. Hiện tại mình cho ông ta một dường nhưi, bất kể một người là tốt là xấu, ít nhất sau khi chịu thiệt thòi nhất định sẽ nhớ lâu.

Cố Cẩm Niên không yêu cầu xa vời rằng đời này Chu Mãn sẽ tận tâm tận lực. Chí ít cũng phải ba năm không có vấn đề chứ?

Ba năm này tận tâm tận lực, cũng coi là một loại chuộc tội. Nếu ông ta trong ba năm xử lý thỏa đáng, tất cả đều dễ nói chuyện.

Ba năm.

Cố Cẩm Niên sẽ để cho quận Giang Trung trở thành quận đứng đầu Đại Hạ.

Đây chính là lực lượng của hắn.

Lúc đó, Chu Mãn nếu có bất kỳ sai phạm gì thì Cố Cẩm Niên có thể trực tiếp nắm, nói giết là giết.

Thứ hai, Vương Nguy chết rồi. Điều duy nhất Cố Cẩm Niên có thể làm chính là để dân chúng quận Giang Trung sống được càng tốt hơn. Đồng thời cũng phải chiếu cố nhà của ông ấy. Chuyện chiếu cố này không phải chỉ một hai câu là có thể chiếu cố tốt.

Bản thân phân phó không có vấn đề, người dưới cũng sẽ làm tốt. Nhưng rất có thể mấy năm trước hơi chiếu cố một chút, về sau sẽ không chiếu cố, loại tình huống này rất bình thường.

Nếu để cho Chu Mãn đến xử lý vậy thì rất không tệ. Chí ít hai mặt đều đủ, cũng là một loại chuộc tội.

Chuyện cuối cùng chính là hắn đang chôn xuống một con cờ.

"Hầu gia, hạ quan biết được."

"Chỉ là nếu để hạ quan đi tìm Hầu Quân, Hầu Quân chỉ sợ sẽ không tin ta."

Chu Mãn lên tiếng, ông ta cũng không phải là không nguyện ý. Chẳng qua là cảm thấy Hầu Quân sẽ không tin tưởng chính mình.

"Lúc trước ông ta sẽ không tin tưởng ngươi, hiện tại nhất định sẽ tin."

"Hắn chủ động hướng Ninh Vương xin đi giết giặc, đưa tới lương thực chẩn tai, muốn thu hoạch dân ý. Kết quả biến khéo thành vụng, chẳng những không có thu hoạch được dân ý, còn lãng phí không ít lương thực. Những lương thực này bọn họ mang không đi được, đã bị người của Bản Hầu nắm trong tay."

"Lúc này, ông ta nhất định tức giận đến khó thở, ngươi đi tìm ông ta vừa vặn phù hợp."

Cố Cẩm Niên lên tiếng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận