Đại Hạ Văn Thánh

Chương 183 Giết Nho, bỏ tù văn thần! Hoàng lệnh ở đây, người ngỗ nghịch giết không tha. 5

Tốt, tốt, quá tốt.

Cố gia là tập đoàn võ tướng, tính tình nóng nảy, khuyết điểm lớn nhất là ăn nói vụng về, nhất là thời điểm đối diện với mấy người đọc sách này, luôn có thể bị tức chết.

Bây giờ đã khác xưa rồi, có Cố Cẩm Niên ở đây về sau Cố gia không sợ cãi nhau nữa.

"Người tới, bắt giam toàn bộ, đưa vào đại lao các phủ kinh đô, trông coi nghiêm ngặt, không có lệnh vua không được phép thả người."

"Lại đến Huyền Đăng Ti bẩm báo việc này, để phó chỉ huy sứ tự mình thẩm vấn, từng bước từng bước thẩm vấn rõ ràng cho lão tử."

"Xem rốt cuộc là kẻ nào ăn gan hùm mật gấu, muốn tạo phản."

Cố Ninh Phàm cũng chụp mũ rất lành nghề, lúc này không phải đang tụ tập đông người đấy à, vậy thì lấy tội tạo phản mà tra.

Khiến người chán ghét nhìn mà mắc ói đúng không?

Lúc này nếu không làm đám người đọc sách các ngươi mắc ói thì ta không phải Cố Ninh Phàm.

"Cố huynh, đừng như thế mà, ở đây có rất nhiều người là danh môn kinh đô, còn có rất nhiều người là nhân tài kiệt xuất của các thế gia, nếu bắt nhốt toàn bộ thì sẽ chọc ra phiền toái lớn."

"Cố huynh, đại đa số bọn hắn đều bị người mê hoặc, tuy có sai lầm, nhưng không đến mức như thế, tội mưu phản không đùa được đâu, không thể làm vậy nha."

Lúc này, Vương Phú Quý và Giang Diệp Chu dồn dập đi tới, hi vọng Cố Cẩm Niên bớt giận.

"Cẩm Niên tiểu hữu, đám người này phạt một chút là đủ, người đã giết, chuyện nên làm cũng đã làm, không cần thiết ra tay tàn nhẫn, nếu không phải xảy ra chuyện lớn đấy."

"Đúng vậy, đúng vậy, Cẩm Niên tiểu hữu, việc này chúng ta đã biết được, sẽ viết tấu chương cho bệ hạ, hiện tại ngươi chiếm được ưu thế, không cần lo bọn hắn trả thù, mặc dù đã giết một vài người, nhưng về tình về lý vấn đề cũng không lớn, còn nếu bắt nhốt toàn bộ."

"Chỉ sợ. . . . Liên lụy quá lớn."

Đại Nho phu tử của Thư viện cũng đứng ra khuyên nhủ.

Họ không hi vọng Cố Cẩm Niên huyên náo quá căng.

Cả đống sự việc, là đám người này không có đạo lý trước, theo lý thuyết Cố Cẩm Niên chỉ cần đứng ra giải thích một phen, nếu như đối phương không tin, bọn họ lại ra mặt thì dễ nói hơn nhiều.

Nhưng Cố Cẩm Niên giết người, cũng có chút quá đáng.

Tuy nhiên người bị giết đều là kẻ cầm đầu ẩn giấu nguồn tai hoạ, do đó về tình về lý sẽ không có vấn đề gì lớn, nhiều nhất chỉ là bị người lên án.

Nhưng bây giờ không giống.

Cố Cẩm Niên muốn bắt toàn bộ hơn ba ngàn người vào đại lao, tội danh còn là mưu phản, cái mũ này tuyệt đối không phải tội nhỏ.

Thật sự cứng rắn, lại thêm phó chỉ huy sứ Huyền Đăng Ti chính là Lục thúc của Cố Cẩm Niên, có thể đoán được kết cục của đám người này sẽ có bao nhiêu thảm.

Mà phía sau đám người này là ai? không phải thế gia này thì là thế gia nọ, không phải kinh đô quyền quý này thì là kinh đô quyền quý nọ.

Cố Cẩm Niên làm vậy tương đương với đối nghịch cùng một nửa thế gia môn phiệt, văn nhân quyền quý của toàn bộ Đại Hạ.

Phạt nhỏ cảnh cáo to là được, không cần thiết làm như thế.

Nhưng đối mặt với sự thuyết phục của mọi người.

Sắc mặt Cố Cẩm Niên vẫn không thay đổi.

"Hôm nay không nghiêm trị, việc này sẽ còn phát sinh."

"Ta biết sau lưng bọn hắn là ai, nhưng vậy thì thế nào?"

"Chư vị phu tử."

"Cố mỗ thật sự muốn hỏi một câu, các ngươi hỏi ta sợ bọn hắn không, nhưng vì sao không hỏi xem bọn hắn có sợ ta không?"

"Hôm nay, nếu không nghiêm trị bọn hắn, Cố mỗ tuyệt đối không bỏ qua."

Cố Cẩm Niên thật sự nổi trận lôi đình.

Một lần, hai lần, ba lần.

Lần nào cũng tìm đến hắn gây sự, coi hắn là tiểu hài tử mà khi dễ đúng không?

Đệ nhất quyền quý của Đại Hạ, cứ thấp hèn như vậy sao?

Cứ để mặc cho người khác khi dễ như vậy sao?

Hơn nữa, gia gia đã nói, chỉ cần có đạo lý, muốn náo thế nào liền náo thế đó.

Quan trọng nhất là, ba ngày trước hoàng đế cữu cữu cũng đã chính miệng nói qua, có lý là được.

Vậy hắn còn sợ cái gì?

Lời vừa nói ra.

Đám người triệt để không biết nói gì, họ nhìn ra được Cố Cẩm Niên là quyết tâm muốn thu thập đám gia hỏa không biết sống chết kia.

"Cố Cẩm Niên, ngươi không thể làm vậy, chúng ta chỉ nhất thời bị mê hoặc, ngươi bắt chúng ta vào tù, chẳng lẽ không sợ người đọc sách trong thiên hạ phỉ báng ngươi sao?"

"Cố Cẩm Niên, tuy ngươi là quyền quý, nhưng cũng không thể lạm dụng chức quyền, Vương Triều Đại Hạ này là của Lý gia, chứ chẳng phải của Cố gia các ngươi."

"Hôm nay nếu ngươi dám bắt ta vào ngục, ta nhất định sẽ liên hợp với tất cả hảo hữu, vạch tội Cố gia ngươi."

"Ta là người của Vương gia ở Long Hưng, tổ tiên có Bán Thánh, ta là thế gia Thánh Nhân, ngươi không thể bắt ta được."

"Tốt, tốt, tốt, cái mũ này quả thật chụp rất tốt, ngươi nói chúng ta ý đồ mưu phản, ngươi thật sự không sợ văn thần cả triều vạch tội Cố gia à?"

Biết được mình phải bị bắt vào đại lao.

Đám người này nháy mắt đứng ngồi không yên.

Họ đều là con em của thế gia quyền quý, chỗ đó không phải nơi có cẩm y ngọc thực, đời này chỉ mới nghe người khác vào ngục, giờ bảo bọn hắn bị bắt vào ngục?

Ai chịu nổi cái khổ này?

Nhất là khi trên lưng còn gánh tội danh mưu phản?

Càng khiến bọn hắn không thể tiếp thụ được.

Từng lời nói vang lên ồn ào.

Rất nhiều người không phục.

Mà người tức giận càng nhiều hơn.

Nộ khí ngập trời.

Nhưng ngay lúc này.

Cát vàng lần nữa bay lên cuồn cuồn.

Lại có một ngàn thiết kỵ xuất hiện, chẳng qua đội thiết kỵ này không phải là Huyền Vũ quân, cũng không phải Huyền Đăng Ti, mà là Kinh Môn quân.

Đội quân phụ trách trấn thủ bốn cổng thành của kinh đô.

Cùng chức với Huyền Vũ quân, chỉ bất quá chia hai bộ phận thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận