Đại Hạ Văn Thánh

Chương 434 Thánh ngôn quốc sách, chấp chưởng Đông Hoang, Vĩnh Thịnh Đại Đế triệt để ngồi không yên.

Quan trọng là, nửa câu sau vẫn chưa kịp nói ra mà.

"Cẩm Niên, ngươi nói cho trẫm biết, để trẫm xem biện pháp của ngươi đơn giản như thế nào."

Vĩnh Thịnh Đại Đế mặt không cảm xúc nói.

"Thánh thượng, học sinh còn một câu chưa kịp nói xong."

Gương mặt Cố Cẩm Niên lộ vẻ xấu hổ.

"Lời gì."

Vĩnh Thịnh Đại Đế hỏi.

"Biện pháp càng đơn giản, nhưng ta không biết."

Cố Cẩm Niên cúi đầu, trong chốc lát học sinh trong nội đường không khỏi cúi đầu nén cười.

Vĩnh Thịnh Đại Đế lại có chút tức giận.

Nhưng hắn hiểu rõ Cố Cẩm Niên, tiểu tử này làm việc cẩn thận, nếu thật sự không có biện pháp sẽ không có khả năng nói lung tung.

Rõ là hắn không muốn nói thôi.

"Ra đây."

Vĩnh Thịnh Đại Đế tức giận hô một câu.

Cố Cẩm Niên lập tức không nói lời nào, đi ra ngoài.

Thời gian chừng một nén hương, đi đến một nơi yên tĩnh, lão cữu cữu không nhịn được nữa nói.

"Sau này ở bên ngoài phải nói chuyện cho cẩn thận, đừng lời gì cũng nói ra bên ngoài, nếu nói sai rồi bị người nhớ kỹ, sớm muộn sẽ xảy ra chuyện, ngươi là thế tử, là cháu ngoại trai của trẫm, bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào ngươi, trong lòng ngươi chẳng lẽ không rõ?"

Vĩnh Thịnh Đại Đế kéo Cố Cẩm Niên ra ngoài, câu đầu tiên là giáo huấn.

Hắn không sợ Cố Cẩm Niên gây họa, mà lo lắng Cố Cẩm Niên nói lung tung, dễ dẫn tới phiền phức không đáng có.

"Vâng vâng vâng."

"Cữu cữu dạy phải."

Cố Cẩm Niên gật đầu.

Thấy kiểu biểu hiện này của Cố Cẩm Niên, Vĩnh Thịnh Đại Đế thật ra trong lòng rất vui vẻ, không biết tại sao nhưng khi nhìn thấy Cố Cẩm Niên, tâm trạng của hắn thấy rất tốt, chỉ là trong lòng vẫn có một ngọn lửa vô danh, nên mượn cơ hội này, gõ đầu cháu trai mình nhắc nhở.

"Nghe nói ngươi thành lập Kỳ Lân Các gì đó, vấn đề này tự ngươi cân nhắc cẩn thận một chút, đừng làm thành kết bè kết cánh, nếu không, cữu cữu cũng không giúp được ngươi đâu."

Vĩnh Thịnh Đại Đế nói tiếp, đề cập đến chuyện này.

Nghe vậy, Cố Cẩm Niên không khỏi cau mày.

"Cữu cữu, Kỳ Lân Các này của ta, mục đích là giúp đỡ, học hỏi lẫn nhau, hơn nữa không cho phép các thành viên nhờ cậy vào thế lực của gia tộc, hoàn toàn là cùng nhau trưởng thành, mong một ngày nào đó có thể góp một viên gạch vì Vương Triều Đại Hạ."

"Ai nói với người chuyện này vậy ạ? Người này có tâm địa xấu xa, thuần túy là muốn châm ngòi quan hệ giữa cữu cữu chất nhi chúng ta, cữu cữu, nói cho ta biết là ai nói đi, yên tâm ta sẽ nói với bên ngoài là Ngụy Nhàn công công nói cho ta biết, cam đoan không gây phiền toái cho ngài."

Cố Cẩm Niên vẻ mặt đầy đại nghĩa, khá lắm trong chúng ta có đứa phản đồ à?

Rõ ràng là một đám ranh con không hiểu chuyện, chỉ tùy tiện làm ra ít thứ, chuyện này mà cũng có thể bị Hoàng đế biết, khẳng định có người vụng trộm nói ra ngoài.

Nhưng Cố Cẩm Niên nói câu này, Ngụy Nhàn công công bên cạnh chợt sửng sờ, nụ cười hiền lành lập tức đông cứng lại trên khuôn mặt.

Khá lắm, không gây phiền toái cho bệ hạ, liền gây phiền toái cho tạp gia? Ngài thật đúng là cháu trai tốt của bệ hạ nhỉ.

"Hừ, còn cần người khác cáo trạng? Người của các ngươi, được gia nhập Kỳ Lân các nên vui như điên, hấp tấp chạy về trong nhà, tuyên bố muốn đoạn tuyệt quan hệ cùng phụ thân thân sinh của mình, nói không cần thế lực gia tộc tá trợ gì đó."

"Bị phụ thân hắn quất cho một trận hung ác, đoán chừng không dám nói lại với ngươi, nên việc này mới truyền đến tới tai trẫm."

"Cẩm Niên, ngươi bây giờ còn nhỏ, càn quấy thế nào trẫm mặc kệ ngươi, nhưng sau này khi ngươi ra khỏi thư viện, ngươi sẽ cập quan, sẽ phong hầu, tâm trí ngươi thành thục, trẫm biết, ngươi gạt người Cố gia, không gạt được trẫm."

"Hiện tại ngươi có thể lấy chuyện tuổi tác ra nói, sau này không thể, trẫm dù sao cũng là Hoàng đế, cho dù muốn thiên vị ngươi, cũng phải có cái cớ hợp lý, nếu không, cưỡng ép thiên vị ngươi là bất lợi cho ngươi."

"Ngươi hiểu chưa?"

Vĩnh Thịnh Đại Đế nói lời thấm thía.

Khả năng qua bảy, tám tháng nữa Cố Cẩm Niên sẽ tốt nghiệp thư viện Đại Hạ, phải tham gia khoa cử, khoa cử kết thúc, không cần nói nhiều, tất nhiên là quan trạng nguyên rồi.

Sau đó vào triều làm quan.

Hiện tại làm ầm ĩ thế nào cũng không sao, tuổi tác còn nhỏ.

Nhưng cập quan phong hầu, thi đậu công danh, vào triều làm quan, vậy không được phép nói giỡn.

Vì sao bây giờ không có ai tìm Cố Cẩm Niên gây phiền phức? Cho dù có tìm phiền toái cũng là tìm Cố gia gây phiền toái?

Bởi vì Cố Cẩm Niên là tiểu hài tử, chưa cập quan.

Nhưng khi Cố Cẩm Niên cập quan, vào triều làm quan, nhất cử nhất động ngày thường, mỗi lời nói cử động cũng có thể trở thành điểm tấn công ở trên triều vào hôm sau.

Vậy nên hắn nhất định phải xây nền cho tốt, tránh xảy ra chuyện gì.

"Cháu trai hiểu được, xin cữu cữu yên tâm."

Không thể không nói, lời này thật sự là lời nói từ đáy lòng, Cố Cẩm Niên biết rõ, nên cũng không xem nhẹ điều đó.

Nói tới chỗ này.

Vĩnh Thịnh Đại Đế nhìn thoáng qua cảnh vật xung quanh, sau đó chậm rãi nói.

"Cẩm Niên, chuyện bách quan từ chức, ngươi có cảm tưởng gì?"

Vĩnh Thịnh Đại Đế hỏi như thế.

Vừa nghe thấy câu này, Cố Cẩm Niên lập tức biểu hiện phẫn nộ.

"Nên giết."

"Đám khốn kiếp này, từng người ăn lộc của vua, lại không phân ưu cho vua, trái lại còn khiêu khích cữu cữu."

"Tất cả nên bị giết."

"Đám người này, không phải là ỷ vào cữu cữu người muốn làm minh quân, nên mới không kiêng nể gì cả, tùy ý làm bậy?"

"Không giết nhuệ khí của bọn hắn, làm thế nào để bọn hắn biết, Đại Hạ này là của cữu cữu người đây?"

Cố Cẩm Niên quả thực nói đến tận tâm khảm của Vĩnh Thịnh Đại Đế.

Nhưng Vĩnh Thịnh Đại Đế biết, đây chẳng qua đơn thuần là lời hay nói đẹp mà thôi.

Thuần túy là vuốt mông ngựa.

Cho nên trong lòng rất vui vẻ, thân ngoại sinh quả là thân ngoại sinh, biết đau lòng cho cữu cữu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận