Đại Hạ Văn Thánh

Chương 347 Tranh giành Thiên mệnh, đệ bát cảnh trong truyền thuyết, tiến đến thịnh thế, xin tiên tử tự trọng.(2)

Nếu không mà nói, chờ đến lúc muốn đi làm thì đã không kịp nữa.

“Tiên sinh chỉ giáo, học sinh minh ngộ.”

Cố Cẩm Niên gật nhẹ đầu, trong lòng hắn có suy nghĩ riêng nhưng mỗi người có phán đoán năng lực của mình.

Không thể vì Tô Văn Cảnh nói vài lời mà Cố Cẩm Niên lập tức sẽ đặt ra mục tiêu.

Vẫn cần sự vật để cho mình có chỗ dẫn dắt.

Mà lúc này, Tô Văn Cảnh tiếp tục nói.

“Chuyện Thiên mệnh, hôm nay lão phu đã nói hết cho ngươi.”

Tô Văn Cảnh nói ra chuyện thứ hai.

“Được.”

Cố Cẩm Niên hồi đáp.

“Cẩm Niên, ngươi có biết Thiên mệnh không?’

Tô Văn Cảnh nói.

“Biết.”

“Trong thư tịch có ghi chép, giữa thiên địa mỗi năm trăm năm sẽ sinh ra Thiên mệnh. Nếu người nào có Thiên mệnh sẽ bước vào đệ bát cảnh.”

“Nho giả thành Thánh, đạo giả thành Tiên, tăng sẽ thành Phật, yêu giả hoá rồng, ma giả loạn thế.”

Cố Cẩm Niên trả lời những chuyện liên quan đến Thiên mệnh.

Thế giới Thần Châu có Thiên mệnh, bất kỳ hệ thống nào cũng chỉ có bảy cảnh giới. Mà bảy cảnh giới này đều thuộc về phạm vi bình thường bên trong. Bình thường mà nói thì đệ thất cảnh đã xem như là cực hạn.

Mà muốn bước vào đệ bát cảnh thì nhất định phải đạt được Thiên mệnh tán thành.

Nếu không có Thiên mệnh tán thành. Ví dụ nói đến Cố Cẩm Niên, mọi người nói hắn có tư chất Thánh Nhân. Thứ gọi là tư chất Thánh Nhân này không phải là Thánh Nhân Thiên mệnh mà là Nho đạo Thánh Nhân.

Thánh Nhân Thiên mệnh từ xưa đến nay chỉ có bốn cái.

Đến người có Thiên mệnh thành Thánh có ý nghĩa cực lớn, chỉ sợ có được chi lực không thể tưởng tượng nổi.

“Ân, Thánh Nhân Thiên mệnh chính là cảnh giới chí cao của Nho đạo. Người trở thành Thánh Nhân Thiên mệnh, một lời có thể diệt một nước.”

Tô Văn Cảnh xúc động nói.

“Một lời diệt một nước sao?”

Nghe nói vậy, Cố Cẩm Niên cũng có chút tặc lưỡi, điều này có chút kinh khủng?

Không, không phải kinh khủng mà là có chút doạ người?

“Thánh Nhân Thiên mệnh được thiên địa tán thành, có thể đạt Thiên Thính, giống với nước Hung Nô. Nếu Cố Cẩm Niên trở thành Thánh Nhân Thiên mệnh, ngươi cho rằng mọi hành động của nước Hung Nô quá hung ác vậy thì chỉ cần mở miệng tất có thể ngôn xuất pháp tuỳ sẽ dẫn đến tai hoạ ngập đầu cho nước Hung Nô.”

Tô Văn Cảnh nhàn nhạt nói, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.

Chỉ là dứt lời khiến cho Cố Cẩm Niên hoàn toàn rung động.

Ngôn xuất pháp tuỳ.

Một lời diệt quốc?

Nếu có loại năng lực này thì mình cần gì lo cái nọ lo cái kia?

Sao không nói sớm?

Nói thật, Cố Cẩm Niên có rất ít tin tức đối với Nho đạo. Chủ yếu là không ai nói với mình. Phần lớn là đọc được trên thư tịch đều nói Nho đạo tu hạo nhiên chính khí. Ai nói qua là Nho đạo có mạnh cỡ nào sao?

Giống như trước đó khi hỏi phu tử, mình đã cố ý hỏi qua có thể đánh võ mồm, dùng thi từ giết địch hay không?

Kết quả đạt được câu trả lời chắc chắn chính là để cho mình xem một chút sách loạn thất bát tao.

“Văn Cảnh tiên sinh, trước mắt học sinh có một đạo Thiên mệnh, phải chăng có ý nghĩa nếu học sinh thành Thánh Nhân Nho đạo có thể xem như là Thánh Nhân Thiên mệnh không?”

Cố Cẩm Niên hỏi như thế.

“Không.”

Tô Văn Cảnh lắc đầu.

“Có được Thiên mệnh chỉ đại biểu ngươi có tư cách tranh thủ Thánh Nhân Thiên mệnh.”

“Mà Thiên mệnh lần này lại không giống trước kia. Lần này Thiên mệnh thịnh thế, ở giữa thiên địa sẽ xuất hiện rất nhiều thiên kiêu.”

“vương triều Đại Kim, vương triều Đại Hạ, vương triều Phù La còn có vương triều Trung Châu nhưng địa phương này đều có Thiên mệnh gia trì. Đối thủ cạnh tranh của người sẽ càng ngày càng mạnh.”

“Mà nhiều thiên kiêu như thế, chỉ có một người có thể trổ hết tài năng trở thành người Thiên mệnh.”

“Nho đạo có ưu thế nhưng cũng chỉ nói là có ưu thế, Tiên đạo, Phật môn, Yêu ma đạo, Nho đạo cũng sẽ đi tranh đoạt Thiên mệnh giống nhau. Cho nên không nhất định văn nhân Nho đạo có thể có Thiên mệnh này.”

“Cho nên bây giờ ngươi phải bắt đầu tranh đoạt Thiên mệnh.”

Tô Văn Cảnh lên tiếng, thông tri cho Cố Cẩm Niên phải bắt đầu tranh đoạt Thiên mệnh.

“Tranh đoạt?”

“Tiên sinh, cái này?”

Cũng không phải là Cố Cẩm Niên không có can đảm mà là loại tranh đoạt này có thể dễ dàng gây họa lên người mình. Bây giờ hắn không có nội tình gì.

“Cẩm Niên.”

“Ngươi phải nhớ kỹ, bốn mươi chín đạo Thiên mệnh, ai chiếm được nhiều nhất đến thời khắc mấu chốt sẽ có thể chiếm được ưu thế.”

“Thiên mệnh lựa chọn ngươi vậy thì nó cũng có thể rời khỏi ngươi.”

“Nếu ngươi không tranh mà Thiên mệnh tự rời đi thì còn tốt.”

“Nhưng ngươi có hùng tâm cũng không phải là không tranh người. Mà tương lai ngươi gặp phải địch nhân khác thì bọn hắn sẽ tranh đoạt Thiên mệnh của ngươi.”

“Nhưng việc này còn dễ nói, dù sao thua không bị chết. Vương triều Đại Hạ có chín đạo Thiên mệnh với tài hoa của ngươi chỉ sợ sẽ chiếm hết một nửa.

“Lúc đó coi như ngươi không muốn tranh cũng vô dụng. Nếu có người trở thành người Thiên mệnh tất nhiên sẽ muốn lấy đi tất cả Thiên mệnh.”

“Nếu ngươi mất đi Thiên mệnh thì sẽ thua hoàn toàn. Có thể ngay cả mạng cũng không giữ được. Con đường này chỉ cho phép đi một mình đến cùng.”

“Không nói nhân nghĩa.”

“Cẩm Niên bây giờ đã không phải nói là ngươi có muốn hay không mà là người khác có nguyện ý hay không.”

Tô Văn Cảnh cảnh cáo nói.

Nói ra toàn bộ việc tranh đấu Thiên mệnh.

Cố Cẩm Niên có chút trầm mặc.

Hắn vẫn không ngờ, tranh đấu Thiên mệnh này lại kinh khủng như thế.

Dính líu đến nhiều chuyện như vậy.

Đây đã không còn là mình có nguyện ý tranh hay không, có muốn tranh giành hay không nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận