Đại Hạ Văn Thánh

Chương 349 Tranh giành Thiên mệnh, đệ bát cảnh trong truyền thuyết, tiến đến thịnh thế, xin tiên tử tự trọng.(4)

“Hiện tại lão phu thật hoài nghi có phải Thư trai Văn tâm có linh tính hay không. Đáng tiếc, thư trai Văn tâm đã sớm bị bách tính cướp đi. Nếu không nên lấy đi một bộ phận tinh tế quan sát một chút.”

“Ngươi thật là một tên yêu nghiệt.”

Nhìn thấy phản ứng này của Cố Cẩm Niên, Tô Văn Cảnh càng thêm xác định ý nghĩ Cố Cẩm Niên có học mới. Chỉ là Cố Cẩm Niên cũng rất cẩn thận, điều này thật không tệ.

Nhưng mà hắn cũng không nhịn được muốn đến thư trai Văn tâm.

“A cái này.”

Cố Cẩm Niên không biết trả lời như thế nào nhưng đề tài này hắn không thể tiếp tục.

“Đi.”

“Đệ tam cảnh Nho đạo là được, còn khoảng mười tháng, đừng làm lão phu thất vọng.”

“Còn nữa Cẩm Niên, mấy ngày này ở thư viện chờ đợi cho tốt. Thi hội Đại Hạ cũng đừng tham gia. Thiên mệnh đã đến, tên của ngươi có lẽ đã dương danh thiên hạ, không cần lại phải đi.”

Tô Văn Cảnh nói như thế.

“Có thể không đi sao?”

Cố Cẩm Niên có chút hiểu kỳ, thi hội Đại Hạ còn phải cử hành ba ngày, lúc này mới là ngày đầu tiên, mấy ngày sau không đi có được không?

“Là bệ hạ truyền âm.”

“Nếu ngươi còn đi thì tài tử các nước để mặt mũi ở đâu. Tuy nói muốn giành đệ nhất nhưng cũng nên cho người khác chút cơ hội chứ?”

“Trên đường trở về liền có không ít tin tức truyền đến là có một số tài tử các nước đã bỏ thi đấu, cùng ngươi so thi từ không phải là mất mặt xấu hổ hay sao?”

Tô Văn Cảnh không khỏi cười khổ nó.

Lời này là thật, lúc ở trên đường đã có người thông tri mình, tài tử các nước đều lựa chọn bỏ thi đấu.

Vì sao?

Không so được, Cố Cẩm Niên tiếp tục dự thi, bọn hắn chính là mất mặt xấu hổ. Tuỳ tiện làm một bài thơ chính là Thiên cổ danh thi vậy thì còn chơi cái rắm gì?

“Đi.”

“Nếu như còn cần thì học sinh tuỳ thời đều có thể đến.”

Cố Cẩm Niên nhẹ gật đầu.

Dù sao đạt được đệ nhất, cần làm đã làm, không đi cũng được, vừa vặn thanh thản ổn định hái quả ngộ đạo.

Đương nhiên nếu còn cần mình đi cũng không phải không thể. Không có cách nào chính là có nhiều thơ.

“Được, về nghỉ ngơi sớm đi.”

Tô Văn Cảnh không nói dông dài gì mà để Cố Cẩm Niên về nghỉ ngơi sớm.

Rất nhanh.

Đợi Cố Cẩm Niên đi rồi, Tô Văn Cảnh không khỏi thở dài một hơi, nhìn bóng lưng của Cố Cẩm Niên thì thào lên tiếng.

“Đồ nhi của ta thật lợi hại.”

Đợi Cố Cẩm Niên hoàn toàn đi xa, Tô Văn Cảnh nhịn không được cười ra tiếng.

Một là cười, người trong Tiên môn vô trí. Nhà ở ven hồ hưởng ánh trăng trước. Thiên tài như thế sớm muộn không phải là đồ đệ mình sao?

Hai là cười, Đại Nho trong thiên hạ ngu xuẩn. Thiên phú như vậy còn cần đi ủng hộ Khổng gia sao? Cố Cẩm Niên thắng Khổng gia không nhiều sao?

Ba là cười, mình thật sự may mắn. Ở độ tuổi này mà còn có thể gặp Cố Cẩm Niên. Đây là thiên cổ giai thoại.

Tô Văn Cảnh đứng trên vách núi, cười rất vui vẻ.

Mà lúc này.

Trong Kinh đô Đại Hạ.

Đêm đã khuya.

Chuyện thi hội Đại Hạ cũng hoàn toàn truyền ra ngoài.

Tài tử các nước vô cùng phiền muộn, đều đang uống rượu giải sầu.

Có biện pháp gì chứ?

Cố Cẩm Niên một đêm viết bốn bài thiên cổ thi từ, danh chấn thiên hạ khiến cho bọn hắn có áp lực quá lớn.

Nhưng mà cũng may có tin tức nghe đồn Cố Cẩm Niên sẽ không tiếp tục tham gia thi hội.

“Hành động của Cố Cẩm Niên hôm nay tất nhiên danh dương thiên hạ. Tài tử chúng ta từng người đều tinh quang ảm đạm. Quả nhiên là mất mặt xấu hổ.”

Tài tử Phù La mở miệng, trong lời nói tràn đầy không cam lòng cùng bất đắc dĩ.

“Thi từ còn chưa tính, kinh nghĩa hắn cũng hiểu. Thật sự là yêu nghiệt.”

Có giọng nói vang lên, lại là một câu đâm tâm.

“Hừ kinh nghĩa như vậy, là kinh nghĩa nhục Thánh, tính là gì chứ?”

“Đúng, loại kinh nghĩa này có đáng là gì?”

Nhất thời không ít giọng nói vang lên, dường như tìm được chỗ thiếu hụt duy nhất của Cố Cẩm Niên để bắt đầu công kích.

Chỉ là loại công kích này làm lần hai cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Như vậy đám người cũng dần dần an tĩnh lại.

Cùng lúc đó.

Thư viện Đại Hạ.

Lập tức đến giờ Mão, không ít người cũng dự định nghỉ ngơi một hai canh giờ. Dù sao ngày mai còn phải tham gia thịnh hội.

Nhưng đúng lúc này.

Thư viện Đại Hạ.

Trong phòng Dao Trì tiên tử.

Dao Trì tiên tử đang ngồi xếp bằng trên giường tu hành đột nhiên cảm giác trong ngực nóng lên, rất nhanh nàng lấy ra một viên ngọc thông tin.

Trong chốc lát, một cái bóng xuất hiện trước mặt nàng.

Là cung chủ Linh Lung.

Cảnh tượng hiển hiện.

Cung chủ Linh Lung nằm trên giường hất lên một kiện sa y, nhìn về phía Dao Trì tiên tử.

“Đồ nhi.”

“Chuyện như thế nào?”

Linh Lung cung chủ nhàn nhạt nói, đôi mắt đẹp rơi trên người Dao Trì tiên tử, ánh mắt tràn ngập hiếu kỳ.

“Hồi sư tôn.”

“Tạm thời chưa có tiến triển gì.”

Dao Trì tiên tử chăm chú trả lời.

Vừa dứt lời, Linh Lung cung chủ không khỏi thở dài.

“Đồ nhi, chuyện thi hội Đại Hạ đã truyền đến tai vi sư.”

“Cố Cẩm Niên đã lấy được Thiên mệnh, chú định có thể thành Tiên nhưng vi sư từ đầu đến cuối lo lắng, lão hồ ly Tô Văn Cảnh này sẽ nhanh chân đến trước.”

“Đồ nhi, vi sư không thể cho ngươi thời gian quá dài. Nhiều nhất là nửa năm, nếu trong vòng nửa năm ngươi không nắm giữ được Cố Cẩm Niên vậy thì vi sư chỉ có thể tự thân xuất mã.”

Linh Lung cung chủ chăm chú nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận