Đại Hạ Văn Thánh

Chương 85 Ta đã không nắm chắc qua được đệ tam quan, vậy thì để tất cả mọi người đều không qua được (2)

"Thế tử điện hạ sai."

"Phong bình mà nói, công đạo tự tại lòng người."

"Nhưng không chịu nổi có người châm ngòi thổi gió, nhất là đối với mấy người đọc sách này."

"Liền giống như vừa nãy, gia cảnh như Từ Tân Vân nhưng lại dám sờ lông mày của thế tử, việc này không tầm thường."

"Ngu đệ mặc dù trên phương diện đọc sách có chút bình thường, nhưng trên phương diện đạo lí đối nhân xử thế nhỉnh hơn một chút."

"Lấy nhỏ gặp lớn, bình thường mà nói, cho dù là có bất mãn đối với thế tử điện hạ, chỉ là tri huyện chi tử, cũng không dám chống đối tôn tử của quốc công."

"Ở trong đó nhất định có chút chuyện ẩn tàng."

Vương Phú Quý mở miệng.

Hắn không thích loại người như Từ Tân Vân, không phải là vấn đề nhân phẩm hay không nhân phẩm, mà là không có đầu óc.

Hơn nữa Cố Cẩm Niên là thế tử, hắn tự nhiên muốn nịnh bợ, cho nên mới nói ra những những lời này.

"Chuyện ẩn tàng bên trong?"

Cố Cẩm Niên nhẹ gật đầu, kỳ thật trong lòng hắn cũng có tính toán, minh bạch ý tứ lời nói này của Vương Phú Quý.

"Tô huynh cảm thấy như thế nào?"

Cố Cẩm Niên đem ánh mắt nhìn về phía Tô Hoài Ngọc, gia hỏa này năng lực nhìn rõ rất mạnh, có thể hỏi một chút.

"Người đọc sách liệt căn mà thôi."

"Nói cho cùng vẫn là đám người triều đình kia rước lấy phiền phức."

"Đám người đọc sách này, từng cái muốn học danh nho gián ngôn, khoe khoang mình cương trực công chính."

"Nhưng tên nào cũng nhát như chuột, nếu thật gặp phải chút chuyện, liền rụt đầu rụt đuôi."

"Lại còn quen biết Trương Uân, mắng vài câu cũng rất bình thường."

"Nói cho cùng bất quá chỉ là có người trong bóng tối làm bại hoại thanh danh của ngươi."

"Theo ta thấy, nghĩ biện pháp vơ vét chút chứng cứ, ta tranh thủ phán hắn chém đầu, không khó lắm."

"Bất quá hắn cha là Đại Nho đương triều, Hình bộ chỉ sợ thụ lí không được, phải để gia gia ngươi ra mặt."

"Nhưng rất phiền phức."

"Thế tử nếu muốn trảm thảo trừ căn, ta có quen một số kẻ liều mạng, làm thịt hắn, nhưng phương diện giá cả không dễ nói, mười vạn lượng bạch ngân là thấp nhất đi."

Tô Hoài Ngọc ngôn từ sắc bén.

Hơn nữa lại một phen làm cho người trầm mặc.

Nhất là Vương Phú Quý, hắn rất muốn rời khỏi nơi này.

Dù sao lời này của Tô Hoài Ngọc quá đại nghịch bất đạo.

Mua hung giết người có thể nói nhẹ nhàng như vậy?

Đối phương cũng là Đại Nho a.

Ngươi có thể trọng Đại Nho một chút không a.

Cố Cẩm Niên ở một bên cũng trầm mặc.

Quả nhiên, gia hỏa này đầu óc là có chút vấn đề, người bình thường đúng là không dám nói lời này.

"Được rồi, đã qua rồi thì mặc kệ đi."

"Trước mắt trọng yếu nhất vẫn là liên quan tới đệ nhị quan."

"Tô huynh, ngươi biết huyền cơ của đệ nhị quan ở đâu sao?"

Cố Cẩm Niên không muốn tiếp tục trò chuyện về đề tài này.

Sau này nếu thật sự bị truyền ra ngoài, đây cũng không phải là việc nhỏ, bị người hữu tâm biết được, lấy ra để làm ngươi ghê tởm, bảo đảm có tác dụng.

Hiện tại vẫn nên ngẫm lại xem đệ nhị quan là cái gì.

Nghe được lời Cố Cẩm Niên nói, Tô Hoài Ngọc không nhanh không chậm, từ trong ngực lấy ra một tấm lệnh bài, bày ra trên bàn nói.

"Từ cửa Nam tiến đến, có thể đạt được một khối Thiên tự lệnh."

"Đệ nhị quan chính là tìm được Địa tự lệnh, nếu như không phải từ cửa Nam tiến đến, thì phải tìm được hai cái lệnh bài."

"Về phần đệ tam quan ta cũng không rõ ràng."

Tô Hoài Ngọc trả lời.

"Địa tự lệnh?"

Cố Cẩm Niên hơi kinh ngạc, trong tay hắn có một Thiên tự lệnh, nhưng không nghĩ tới đệ nhị quan là gom góp cái lệnh bài thứ hai.

"Nguyên lai là như vậy a, nhưng lệnh bài này ở nơi nào?"

Vương Phú Quý có chút trông mà thèm, hắn nhìn qua lệnh bài trong tay Tô Hoài Ngọc, nhịn không được hỏi.

"Khảo hạch địa điểm lựa chọn tại Tiểu Khê Thôn."

"Như vậy những lệnh bài này ở ngay trong thôn."

"Thiên tự lệnh còn tốt, giấu ở một số nơi hẻo lánh, chú ý quan sát không khó đạt được."

"Địa tự lệnh thì ở trong tay thôn dân của Tiểu Khê Thôn."

"Bất quá trải qua mấy canh giờ điều tra, không phải mỗi thôn dân đều có Địa tự lệnh, mà muốn thu được Địa tự lệnh, có thể dùng mấy loại biện pháp, cướp đoạt bức bách, hoặc là làm giao dịch, trực tiếp cho bạc."

"Hoặc là giúp bọn hắn."

Tô Hoài Ngọc trả lời.

"Thì ra là thế."

"Ta còn không có lệnh bài, hai vị huynh đài nếu không ngại, ngu đệ đi trước tìm xem."

Vương Phú Quý có chút nóng nảy.

Hắn ở chỗ này nửa ngày tìm không thấy huyền cơ, không nghĩ tới là như vậy.

"Không cần."

Nhưng mà Tô Hoài Ngọc lắc đầu, ngay sau đó từ trong ngực lấy ra một cái bố nang, sau đó mở ra.

Trong chốc lát, từng mai từng mai Thiên tự lệnh cùng Địa tự lệnh hiện ra.

Như là nước mưa.

Rơi vào trên bàn.

Để Cố Cẩm Niên cùng Vương Phú Quý trực tiếp sửng sốt.

Khá lắm.

Ngươi đây là thu sach tất cả lệnh bài rồi?

Ngươi mẹ nó rốt cuộc là ai a?

"Tô huynh, ngươi tại sao có thể có nhiều lệnh bài như thế?"

Vương Phú Quý tê liệt.

Thanh âm mang theo rung động.

"Rảnh đến nhàm chán, liền đem những vật này thu lại."

"Còn nữa ta không rõ ràng đệ tam quan là cái gì, vạn nhất không sánh bằng người khác, không bằng để cho bọn hắn dừng ở cửa thứ hai."

"Giảm bớt áp lực của ta."

Tô Hoài Ngọc vẻ mặt thành thật.

Đồng thời đũa cũng không ngừng gắp lấy món ngon.

Loại tư duy này.

Khiến Cố Cẩm Niên không khỏi thốt lên hảo gia hoả.

Ta đã không nắm chắc qua được đệ tam quan, vậy thì để tất cả mọi người đều không qua được đệ nhị quan.

Vây Nguỵ cứu Triệu được ngươi sử dụng đến mức lô hỏa thuần thanh a.

Tô Hoài Ngọc.

Thần vĩnh cửu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận