Đại Hạ Văn Thánh

Chương 373 Nghênh thú công chúa, đoạt quốc vận, nghi án chồng chất, các bên mưu tính bình yên.(6)

Đơn giản là chuyển sang nơi khác, miễn có huyết mạch chính thống là được.

Mà lúc đó, Đại Hạ cũng sẽ nhận được vô số lời lên án, cũng chính vì nguyên nhân này mà ngay từ đầu Vương Triều Đại Hạ đã không ra tay với Khổng gia, đó là một trong những vấn đề căn bản.

"Vương thượng, chỉ cần cưới công chúa về Hung Nô, thần sẽ có biện pháp, mượn tới quốc vận, chẳng những có thể để bù đắp quốc vận bị đoạt đi vài ngày trước đó, thậm chí còn có thể tăng cường thêm nhiều."

" Vương Triều Đại Hạ có chín đạo thiên mệnh, ba đạo dung nhập vào trong quốc vận, cưới công chúa là có thể dùng bí pháp kinh thiên động địa, mượn quốc vận Đại Hạ."

Đại Nho Khổng gia mở miệng, vẻ mặt đầy chắc chắn và tự tin.

Nghe những lời này người còn lại gật đầu, tỏ vẻ hết sức hài lòng.

"Nếu làm được như vậy thì tiên sinh chính là quốc sư của Hung Nô ta."

Hung Nô vương vô cùng vui vẻ nói.

Quốc vận bị cắt giảm dẫn đến rất nhiều chuyện xảy ra, đầu tiên là thiên thạch từ trên trời rơi xuống, đập chết bách tính Hung Nô, dê bò chạy tán loạn, sau đó lại vô duyên vô cớ có một cường giả ma đạo tới Hung Nô rồi chuyên chọn cao thủ của họ mà ra tay.

Trước mắt tổn thất rất nặng nề, đây chính là chỗ xấu của việc quốc vận suy giảm.

Cũng khiến cho vương Hung Nô thời thời khắc khắc đau đầu, hàng đêm mất ngủ.

Bây giờ có thể bù đắp lại quốc vận, thậm chí còn có thể gia tăng quốc vận, ông ta tất nhiên vui sướng, hơn nữa chỉ cần hòa thân là đã có thể tăng lên quốc vận.

Chuyện này với ông ta mà nói cũng không được tính là việc khó.

"Vẫn là vương thượng quyết đoán, chém giết hai trăm kỵ binh."

Đại Nho Khổng gia từ tốn nói như vậy.

"Cũng không phải."

"Nếu không có kế sách của Lỗ nho, bản vương cũng sẽ không nghĩ ra biện pháp này."

"Bây giờ người đã giết, lễ cũng đã bồi thường, Đại Hạ không có khả năng không đáp ứng thỉnh cầu này của bản vương."

"Nếu quốc vận tăng lên, Hung Nô được nghỉ ngơi lấy sức, sau mười năm, bản vương muốn tung ngựa san bằng Đại Hạ và đoạt lấy toàn bộ lãnh thổ Tây Bắc, đến lúc đó nước Hung Nô cũng có thể đổi tên thành vương triều."

Hung Nô vương nắm chặt nắm đấm, đây là mơ ước lớn nhất của ông ta.

Chiếm lĩnh Đại Hạ là không thể nào, điều này hoàn toàn không thực tế, còn khả năng chiếm lại toàn bộ Tây Bắc lại không hề nhỏ.

Nếu thành công, ông ta chính là vị vương mạnh nhất trên thảo nguyên, Khả Hãn vương.

"Thần đây xin chúc mừng trước, chúc mừng vương thượng hoàn thành bá nghiệp."

Đại Nho Khổng gia vẻ mặt tươi cười.

Tiếp đó.

Ở trong thư viện Đại Hạ.

Bọn người Cố Cẩm Niên đang tập trung trong đình nghỉ mát, ai nấy thần sắc bình tĩnh.

Cố Cẩm Niên, Dương Hàn Nhu, Lý Cơ, có được tin tức tương tự.

Hình bộ cải chế, cho nên vụ án này được phê chuẩn đặc biệt, phán quyết mười một ngày lập tức hành quyết.

Việc này không có bất cứ vấn đề gì.

Khoảng chừng một khắc sau.

Hai bóng người chợt xuất hiện, đi trước là Vương Phú Quý, sau lưng là Giang Diệp Chu.

Hai người mới đến đang thở hồng hộc.

"Có tin tức gì không?"

Nhìn người tới, Dương Hàn Nhu đứng bật dậy hỏi Vương Phú Quý.

"Phù."

"Phù."

Vương Phú Quý hít sâu một hơi, sau đó lắc đầu, trên trán đổ đầy mồ hôi.

"Đã tìm người điều tra, tin tức khẩn cấp truyền về, chuyện này quả thật có vấn đề."

Vương Phú Quý nói trước.

Cố Cẩm Niên cũng lập tức đứng dậy.

Quả nhiên, núi cao Hoàng đế xa, nơi này là kinh đô Đại Hạ, mặc dù nắm trong tay cả nước, nhưng chuyện xảy ra ở bên ngoài cách ba ngàn dặm cũng không thể nào biết quá tỉ mỉ và chi tiết được.

"Vấn đề gì?"

Cố Cẩm Niên hỏi Vương Phú Quý.

"Tộc ta có người làm ăn tại Bạch Lộ phủ, dò hỏi qua rất nhiều người, lúc đầu Trương Minh cũng không nghiện cờ bạc, hơn nữa hắn ta có một nữ nhi, không phải nhi tử."

"Vả lại cũng không bán thê bán nữ, ngược lại hình như nữ nhi của hắn bị mất tích, về sau thê tử cũng mất tích."

"Vì vậy Trương Minh mới bắt đầu cờ bạc thành tính, về chuyện bán nhi bán nữ cũng không rõ ràng, dù sao sau khi thê nữ mất tích, cả ngày uống rượu, nghiện rượu là nhất định có thật, người trong tộc ta là buôn bán chưng cất nhưỡng tửu."

"Nhưng mà chuyện đã trôi qua một hai năm, hơn nữa Trương Minh cũng không phải nhân vật quan trọng, chỉ là giết một tên nô bộc của nhà giàu, không dẫn tới sóng gió gì nên tin tức biết được rất ít."

Vương Phú Quý kể lại, đây là tin từ Bạch Lộ phủ truyền đến.

"Nữ nhi?"

"Thê nữ mất tích? Thích rượu như mạng?"

Cố Cẩm Niên nhíu mày, những chuyện này đều không được viết trong hồ sơ.

"Hồ sơ có sơ suất gì sao?"

Dương Hàn Nhu nhíu mày, nói với vẻ hơi nghi hoặc.

"Không nhất định là sơ suất."

"Dù sao chuyện mà các ngươi biết được là từ trong miệng của người khác nói ra, không nhất định là thật."

"Hình bộ biết cách điều tra, viết lại vào hồ sơ, sẽ không có sai sót lớn, nếu không đó không phải việc nhỏ đâu."

Tô Hoài Ngọc lên tiếng.

Hắn rất bình tĩnh, cũng không cho rằng hồ sơ xảy ra sơ suất, ngược lại cho rằng tin tức không chính xác.

"Cố huynh, tin tức các ngươi có được là gì?"

"Có vấn đề không?"

Giang Diệp Chu nhìn qua Cố Cẩm Niên hỏi.

"Hình bộ cải chế, vụ án được phê chuẩn đặc biệt."

Cố Cẩm Niên nhẹ nhàng trả lời, đồng thời cũng không nhịn được nhíu mày, nhìn hồ sơ trên bàn đá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận