Đại Hạ Văn Thánh

Chương 610 Thỉnh Thánh Xích, định Nho Nghĩa, lấy đức ngưng khí, giận dữ mắng ba vạn người đọc sách!

Kinh đô Đại Hạ.

Bên ngoài cổng thành phía bắc.

Hàng chục ngàn người đọc sách đã tập trung tại đây.

Bọn họ mặc tang phục, treo biểu ngữ, hoàn toàn là một bộ dáng hưng sư vấn tội, có người đang kêu rên khóc lóc, cũng có người mắng Cố Cẩm Niên, mà đại đa số người thì lạnh lùng nhìn nhau.

Bởi vì trên cổng thành phía bắc.

Thân ảnh Cố Cẩm Niên rõ ràng xuất hiện trong mắt mọi người.

"Là Cố Cẩm Niên."

"Hắn chính là Cố Cẩm Niên."

"Các ngươi xem, Cố Cẩm Niên tới."

Theo mây đen bao trùm cửa thành phía Bắc, rất nhanh, từng đạo thanh âm vang lên, có người nhìn thấy Cố Cẩm Niên, chỉ vào cửa thành la lớn.

Nhìn thấy Cố Cẩm Niên xuất hiện, đám người đọc sách này trong nháy mắt trở nên kích động.

Mà ở trên tường thành, thủ lĩnh thống quân phụ trách điều binh, lập tức hướng Cố Cẩm Niên bái lạy.

"Thế tử điện hạ."

"Chúng ta phụng ý bệ hạ, đến đây duy trì trật tự, điện hạ không cần đến đây, miễn cho bị những tiểu nhân này làm cho ô uế."

Thống quân thủ lĩnh cũng biết đã xảy ra chuyện gì, hắn cũng không có hảo cảm với đám người này, cho nên hy vọng Cố Cẩm Niên không bị những người này quấy nhiễu.

"Bệ hạ có ý chỉ nào khác không?"

Cố Cẩm Niên nhìn đối phương, bình tĩnh hỏi.

"Bệ hạ có khẩu dụ, để cho chúng ta không được đả thương người."

Thống lĩnh mở miệng, đưa ra câu trả lời.

"Được."

"Việc này giao cho bản thế tử đi."

Cố Cẩm Niên gật gật đầu, sau đó đi về phía trước vài bước, đứng ở trên tường cao, nhìn xuống đám người đọc sách đang mặc tang phục này.

Những người đọc sách này, đại đa số là đến từ thư viện Giang Nam, giờ này khắc này, đang nhìn về phía hắn như hổ rình mồi, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn.

Phảng phất như có thiên đại cừu hận.

"Cố Cẩm Niên, ngươi mau đền mạng."

"Cố Cẩm Niên, ngươi đáng chết."

"Cố Cẩm Niên, trả lại mạng cho tiên sinh ta."

Trong khoảng thời gian ngắn, theo Cố Cẩm Niên lộ diện, từng đạo tiếng mắng chửi vang lên, thanh âm của những người đọc sách này thập phần hỗn loạn, ngươi một câu ta một câu, nhưng tất cả mọi người đều có thể nghe ra phẫn nộ trong lời nói của bọn họ.

Cùng với là thật sự muốn Cố Cẩm Niên chết.

"Đang."

Giờ khắc này, trên tường thành, một đạo tiếng chuông vang lên, trực tiếp trấn áp tiếng ồn ào huyên náo của những người đọc sách này.

Cố Cẩm Niên nhìn thoáng qua thống lĩnh bên cạnh, sau đó chậm rãi mở miệng nói một câu.

Thống lĩnh lập tức hít sâu một hơi, đứng ở trên cửa thành, lớn tiếng quát.

"Thế tử có lệnh."

"Cắt cử mười người đứng ra, cùng hắn đối thoại, những người còn lại câm miệng, ít ở chỗ này mất mặt xấu hổ."

Thống lĩnh mở miệng, tức giận khiển trách mọi người.

Lời này vừa nói ra, trong nháy mắt khiến cho sắc mặt của đám người đọc sách trở nên khó coi.

"Ngươi bảo chúng ta đứng ra thì chúng ta liền phải ra đứng ra sao? Đi chết đi.”

"Khẩu khí thật lớn, ngươi bức chết Tôn Nho, còn dám nói loại lời này?"

"Quả nhiên là cuồng vọng đến cực điểm, ba vạn người đọc sách chúng ta tụ tập ở đây, ngươi có bản lĩnh thì liền giết chúng ta đi."

"Chư vị, không cần để ý tới hắn, tiếp tục mắng, ta ngược lại muốn nhìn xem Cố Cẩm Niên hắn có dám động thủ với chúng ta hay không."

Từng đạo thanh âm vang lên, bọn họ căn bản không để ý đến Cố Cẩm Niên, có bản lĩnh liền giết, hơn ba vạn người đọc sách ở chỗ này, tạo ra áp lực cực kỳ khủng bố.

Đừng nói Cố Cẩm Niên, cho dù là tể tướng đương triều cũng không dám làm gì bọn họ.

Trên thực tế, văn võ bách quan đã sớm biết chuyện này, bọn họ cũng đang âm thầm quan sát, nếu phát hiện có bất kỳ tình huống gì không thích hợp, sẽ lập tức ngăn lại.

Lúc này cũng không thể để Cố Cẩm Niên làm bậy, thật sự giết ba vạn người đọc sách này, vậy thì nguy.

Tiếng mắng chửi phô thiên cái địa khiến cho tất cả mọi người trong Kinh đô đều có thể nghe được.

Đối mặt với tiếng mắng như vậy, Cố Cẩm Niên rất bình tĩnh, chỉ là mở miệng nói chuyện với thống lĩnh ở một bên, hắn không muốn hét lớn, để cho thống lĩnh thay mình làm là được.

Rất nhanh, thống lĩnh lãnh quân lại một lần nữa lên tiếng.

"Thế tử có lệnh, các ngươi thân là người đọc sách, vô cớ tụ tập đông người, ý đồ tạo phản, nếu không nghe quản giáo, tham tấu bệ hạ, phạt các ngươi ba đời không thể làm quan."

Thống lĩnh lãnh quân mở miệng, nhìn chăm chú đám người đọc sách này, nhắc lại lời Cố Cẩm Niên vừa nói.

Lời này vừa nói, mọi người đích xác trầm mặc.

Cố Cẩm Niên bây giờ là đốc tra chỉ huy sứ, bản án hắn tham gia, lục bộ nhất định phải ưu tiên xử lý.

Nói cách khác, nếu như ngươi không làm sai, Cố Cẩm Niên có thể ghê tởm ngươi.

Nếu như ngươi làm sai, vậy ngượng ngùng, Cố Cẩm Niên chẳng những có thể ghê tởm ngươi, còn có thể làm cho ngươi xui xẻo.

Ba vạn người đọc sách vô cớ tụ tập, đây không phải là chuyện nhỏ, tuy rằng bọn họ có thể giải thích rằng muốn đòi một cái công đạo.

Nhưng công đạo này là đòi như vậy sao? Không thể báo cáo trước sao? Xin hỏi là huyện lệnh không tiếp nhận yêu cầu của các ngươi, hay là phủ quân không tiếp nhận?

Có vẻ như đều không có đi?

Chính là các ngươi hô bằng gọi hữu tụ tập mà đến đi?

Sau lưng những người này có người hay không có người cũng không sao cả, trị tội những người này không tính là gì.

Ba đời không được làm quan thì có chút khoa trương, Lễ bộ cùng Lại bộ chỉ sợ đều sẽ không đáp ứng, nhưng bọn họ cấm ba năm hay năm năm không được làm quan thì không có vấn đề gì lớn.

Trong lúc nhất thời, mọi người có chút trầm mặc, trong lòng bọn họ rõ ràng, nếu còn náo loạn như vậy, liền chuẩn bị lấy tiền đồ của mình ra đánh cuộc đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận