Đại Hạ Văn Thánh

Chương 389 Mãn Giang Hồng Nộ phát xung quan, tặng Quốc Công, thơ thiên cổ, hiện dị tượng, lại đoạt quốc vận Hung Nô! (2)

"Trương Uân."

"Ra ngoài."

Lúc này, giọng nói của Dương Khai vang lên.

Thân là Lễ bộ Thượng thư, Trương Uân là hậu nhân của học trò ông ta, theo lý thuyết cũng xem như có chút quan hệ, nhưng bây giờ ông ta thật sự không thể nhịn hơn được nữa.

Tên ngu xuẩn này quả nhiên hỏng não rồi.

"Tiên sinh, ta.."

Trương Uân biến sắc, hắn chỉ vào Cố Cẩm Niên, lại nhìn về phía Dương Khai, thật sự không biết nên nói cái gì.

Rõ ràng hắn đang duy trì tình hữu nghị giữa hai nước mà.

Sao lại bảo hắn ra ngoài?

"Ra ngoài."

Dương Khai lặp lại lần nữa, ánh mắt có chút lạnh.

Bấy giờ, Trương Uân mới nuốt ngụm nước bọt, thấy sợ hãi, không dám nói lời nào, chỉ có thể cúi đầu rời đi.

Dương Hàn Nhu ở bên cạnh Cố Cẩm Niên, cũng rất chán ghét.

Nàng thấy may mắn lúc trước đã không qua lại quá thân với Trương Uân, nếu không, loại người này sé khiến nàng buồn nôn mất.

Trương Uân rời đi.

Đám người Hung Nô lập tức khó chịu, hiếm lắm mới được thấy kịch vui, kết quả hết mất rồi.

Lúc này, có một người Hung Nô đứng dậy, nhìn về phía Dương Khai nói.

"Dương Thượng thư."

"Trương Uân huynh đệ nói không sai, vì sao lại đuổi hắn ra ngoài? Mà không phải đuổi Cố Cẩm Niên?"

"Đúng vậy đấy, Trương Uân huynh đệ nói không sai, lời nói hành động của Cố Cẩm Niên là muốn kích động chiến tranh giữa hai nước, tâm hắn đáng chết."

"Vì sao không đuổi Cố Cẩm Niên đi ra, mà đuổi Trương Uân huynh đệ ra ngoài?"

"Trương Uân huynh đệ nói không hề sai chút nào, Cố Cẩm Niên, xin lỗi chúng ta đi, nếu không chuyện này không xong đâu."

Đám người Hung Nô rất thẳng thừng, không hè nể nang gì cả, nói dễ nghe một chút thì người Hung Nô ngay thẳng, còn nói khó nghe thì chính là một đám thiểu não, đầu óc ngu si tứ chi phát triển.

Bọn hắn ồn ào, muốn Dương Khai đưa ra lời giải thích.

"Chư vị."

"Cố Cẩm Niên là trưởng tôn của Trấn Quốc Công, là thế tử của Đại Hạ ta, lão phu không có quyền đuổi thế tử điện hạ."

"Nếu các vị thật sự không phục, vậy để lão phu đi mời Trấn Quốc Công đến, các ngươi cùng Trấn Quốc Công hảo hảo nói chuyện."

"Nhưng.. Nếu xảy ra chuyện gì thật, đừng trách lão phu không khuyên can."

Dương Khai không thèm quan tâm nữa.

Muốn làm loạn đúng không?

Vậy ta gọi Trấn Quốc Công đến, các ngươi cứ làm loạn đi.

Làm lớn chuyện.

Trấn Quốc Công chậm rãi phụng bồi các ngươi.

Quả nhiên, ngay khi nói ra những lời này, sắc mặt đám người này lập tức biến sắc, nghe đến danh hào Trấn Quốc Công, họ thật sự không dám nói gì.

Bởi vì, Trấn Quốc Công ở Hung Nô chính xác đã chém giết ra hung danh hiển hách.

Một người đánh bại tám ngàn quân.

Là giết hết tám ngàn kỵ binh Hung Nô.

Ác nhân từ vương đình Hung Nô rời đi, ác nhân tuyệt thế vô song.

"Được rồi."

"Chỉ một chút chuyện nhỏ, tranh cãi cái gì."

"Thịnh hội sắp bắt đầu rồi, đừng để mất hứng."

Lúc này, Tể tướng Hung Nô Mộc Cáp Nhĩ mới từ tốn nói, hắn ta mỉm cười, đồng thời quét mắt cảnh cáo đám người Hung Nô.

"Thế tử điện hạ, người Hung Nô chúng ta ăn nói thẳng thắn, không giỏi nói chuyện như người Trung Nguyên, mong thế tử điện hạ thứ lỗi."

Mộc Cáp Nhĩ cười làm lành, cũng coi như khiêm nhường lễ độ.

"Ừm, nghe nói ngươi đã từng tới Đại Hạ học chút Nho đạo, phải không?"

Cố Cẩm Niên nhìn Mộc Cáp Nhĩ, đường đường Tể tướng nước Hung Nô, muốn không biết cũng không được.

"Đúng vậy, lúc tuổi nhỏ ta từng tới Đại Hạ nên đã học một chút nho lễ của Đại Hạ."

Mộc Cáp Nhĩ nhẹ gật đầu, mười phần khách khí.

"Cũng không tệ lắm, học được Đại Hạ vài thứ, chỉ tiếc không dạy dỗ họ cho tốt."

"Về sau không biết nói chuyện thì bảo họ ngậm miệng, tránh làm trò hề cho thiên hạ."

Cố Cẩm Niên nửa câu đầu còn ổn, nửa câu sau vẫn châm chọc mỉa mai.

Nói xong, hắn cũng mặc kệ đám người Hung Nô có tức giận không, đi thẳng đến chỗ ngồi của mình, hắn thân là thế tử điện hạ, có thể ngồi vị trí Trấn Quốc Công, dù sao thì Trấn Quốc Công cũng không đến.

Dương Hàn Nhu cùng hắn ngồi cùng một chỗ, cũng tiện chăm sóc nhau.

"Cẩm Niên ca ca, đa tạ."

Sau khi hai người ngồi xuống, Dương Hàn Nhu thấp giọng cảm tạ Cố Cẩm Niên.

"Việc nhỏ."

Cố Cẩm Niên rất tùy ý, đồng thời cũng quan sát những người Hung Nô ở phía đối diện.

Những người Hung Nô này, sắc mặt đều rất khó coi, ngay cả Đại hoàng tử sắc mặt cũng hơi u ám.

Đấu miệng không có gì, nhưng thua thì lại rất khó coi, cũng có chút quá đáng.

"Chuyện hòa thân quan trọng hơn, điện hạ không thể tức giận."

Mộc Cáp Nhĩ rót rượu cho Đại hoàng tử, đồng thời nghiêm túc dặn đối phương, không được tức giận, mục đích lần này tới là hòa thân.

Những chuyện khác hãy gạt qua một bên.

Tề Tề Mộc biết, nhưng cục tức này nhịn ở trong lòng rất khó chịu.

"Cẩm Niên ca ca, không phải ngươi nói không tới à? Sao giờ lại tới vậy?"

Dương Hàn Nhu của lúc này rất nhu thuận, chủ động cầm bình rượu rót đầy chén Cố Cẩm Niên, mười phần ân cần, đồng thời hỏi chuyện Cố Cẩm Niên.

Mà cách đó không xa, Dương Khai nhìn thấy một màn này, không biết tại sao không mấy vui vẻ, có điều nghĩ lại Cố Cẩm Niên cũng đang giúp tôn nữ của mình, vì vậy không nói gì.

"Quả thật không muốn tới, nhưng ta sợ những người Hung Nô này ngang ngược vô lý, cho nên tới một chuyến."

"May mà tới, nếu không hôm nay ngươi thật sự gặp xui xẻo rồi."

Cố Cẩm Niên quả thật không định tới, nhưng nghĩ lại vẫn thấy mình cần phải đến một chuyến, nhìn thử đám người Hung Nô này như thế nào, đồng thời hiểu biết chúng thêm một ít, nói không chừng ngày nào đó song phương lại làm kẻ địch của nhau.

Sớm tiếp xúc với bọn họ để trong lòng cũng có cái cơ sở.

"Ừm, người Hung Nô thật sự ngang ngược."

"Một chút cấp bậc lễ nghĩa cũng không có."

Dương Hàn Nhu vô cùng đồng ý với câu nói này của Cố Cẩm Niên, vừa rồi nàng thật sự đã bị hù dọa.

"Rất bình thường, người man di chính là như thế."

Cố Cẩm Niên gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận