Đại Hạ Văn Thánh

1076 Dám hỏi, chư vị hương thân phụ lão! Có can đảm tranh với trời hay không? (8)

Hắn nói ra mục đích của mình.

Chính là để dân chúng chủ động đi làm ruộng. Hiện tại chuyện cần phải làm là, thừa thế xông lên, để dân chúng quận Giang Trung nhìn thấy hi vọng. Nếu bọn họ nhìn thấy hi vọng, sẽ điên cuồng đi làm nông.

Đưa đến kết quả chính là, nửa tháng, nhiều nhất nửa tháng, quận Giang Trung toàn bộ ruộng tốt gặp phải đại hạn đều sẽ trồng lên bông lúa Chân Long Đại Hạ.

Như vậy chỉ cần chờ đợi bốn tháng.

Bốn tháng sau, bông lúa Chân Long Đại Hạ mọc ra, tai họa ở quận Giang Trung sẽ được giải quyết hoàn toàn.

Dân chúng thu hoạch lương thực, sẽ hoàn toàn điên cuồng, tính tích cực hoàn toàn bạo tạc. Lúc đó nếu ai dám tới nói một câu hoặc là tung tin đồn nhảm một câu.

Đều sẽ bị vô số dân chúng ẩu đả đến chết.

Bởi vì chuyện này dính đến lợi ích của dân chúng, chủ yếu hơn chính là, tất cả mọi người muốn phát tài.

Quả nhiên.

Sau khi Cố Cẩm Niên nói xong.

Yên tĩnh.

Vô cùng yên tĩnh.

Toàn trường hoàn toàn an tĩnh lại.

Ánh mắt mọi người sững sờ, bọn họ không nghĩ tới, Cố Cẩm Niên hôm nay thế mà mang đến n cho bọn họ gạc nhiên lớn như vậy?

Để bọn họ ủng hộ Cố Cẩm Niên.

Còn tưởng rằng là chuyện lớn gì.

Không nghĩ tới chính là làm ruộng? Đây là công việc vốn dĩ bọn họ vẫn làm.

Không cần Cố Cẩm Niên nói, chính bọn họ cũng muốn làm ruộng.

Nhưng mà, Cố Cẩm Niên thế mà đem bông lúa cho bọn họ, bông lúa tốt như vậy, để bọn họ đến trồng sao?

Đây quả thực là một cơ duyên to lớn.

Mà bọn họ hoàn toàn tin tưởng lời Cố Cẩm Niên nói.

Loại gạo này là gạo ăn ngon nhất bọn họ từng nếm qua, bán ba mươi lượng bạch ngân một thạch. Nói thật, bọn họ cảm thấy bán vậy vẫn còn thiệt thòi, bán ít.

Năm mươi lượng một thạch cũng không quá phận.

Mà Cố Cẩm Niên nói không sai, mọi người bình thường thu nhập chính là một trăm lượng một năm, đây là thu nhập của nông hộ bình thường.

Nếu quả thật như vậy, thu nhập một ngàn lượng bạc một năm, tuyệt đối không có nửa điểm vấn đề.

Thu nhập trực tiếp tăng gấp mười?

Quận Giang Trung không thể không giàu có lên.

Mà Cố Cẩm Niên còn xem nhẹ một việc, đó chính là trước đó bọn họ ăn cơm, một ngày có thể ăn năm sáu lượng. Hiện tại không cần, một hai lượng là được, nói cách khác thu nhập tuyệt đối không chỉ chút này.

Làm tốt một chút, thu nhập một năm hai ngàn lượng bạc trắng cũng có khả năng.

"Hầu gia vạn cổ."

An tĩnh nửa khắc đồng hồ thời gian, cuối cùng có dân chúng lên tiếng.

Giọng nói của hắn ta, run rẩy vô cùng.

Kích động đến mức thân thể phát run.

Mà theo giọng nói này vang lên.

Càng nhiều giọng nói cũng vang lên.

"Hầu gia vạn cổ!"

"Hầu gia, thật là Thánh nhân."

"Các vị hương thân phụ lão, nhanh quỳ lạy Thánh nhân, nhanh lên!"

"Hầu gia quả nhiên là Thánh nhân, là Thánh nhân."

Giờ khắc này, toàn bộ dân chúng sôi trào, bọn họ kích động đến không kềm chế được.

Bọn họ kích động đến muốn rơi lệ.

Vốn cho rằng trận này gặp hoạ, quận Giang Trung càng thêm cùng khổ.

Nhưng bây giờ Cố Cẩm Niên mang đến hi vọng, mà mang tới không phải một chút xíu hi vọng, là vô cùng vô tận hi vọng.

Bọn họ tin tưởng Cố Cẩm Niên, hoàn toàn tin tưởng Cố Cẩm Niên.

Bây giờ, toàn bộ dân chúng thi nhau quỳ xuống, hô hào vạn cổ.

Dưới đài.

Chu Mãn nghe xong lời này, cũng không khỏi kích động nắm chặt nắm đấm. Nếu như bông lúa Chân Long Đại Hạ này thật sự được gieo trồng tại quận Giang Trung.

Vậy tương lai quận Giang Trung sẽ vô cùng phồn vinh.

Sẽ vô cùng màu mỡ.

Mà nơi xa, trong đại quân doanh, Hầu Quân nghe xong những lời này, trong ánh mắt tràn đầy khinh thị.

Đúng như Chu Mãn đã nói, ông ta vì Cố Cẩm Niên mà cảm thấy đáng thương.

Nhưng mà.

Bên trên đài sân khấu kịch.

Giọng nói của Cố Cẩm Niên tiếp tục vang lên.

"Nhận được hậu ái của các vị hương thân phụ lão."

" Nhưng mà, trước mắt còn có một chuyện."

"Cần các vị hương thân phụ lão đi làm."

Cố Cẩm Niên lên tiếng, ngữ khí của hắn bình tĩnh.

Thốt ra lời này, dân chúng thi nhau nhìn về phía Cố Cẩm Niên, có chút hiếu kỳ, không biết còn có chuyện gì.

"Lần nữa khôi phục sản xuất, cần trâu cày, cần nông cụ. Cố mỗ đã đi tìm ba thế gia lớn trong thành, lại không ngờ rằng, ba thế gia lớn này đã trực tiếp cự tuyệt."

"Năm nay gặp phải đại tai bọn họ không hề trợ giúp các vị một lần. "

"Bây giờ có biện pháp giải quyết, bọn họ cũng không nguyện ý xuất thủ tương trợ, "

"Ý của bọn họ rất đơn giản."

"Bọn họ xem thường chư vị."

"Xem thường Cố mỗ."

"Bọn họ cảm thấy, chư vị chỉ là một bầy nạn dân thôi, một đám người không có tiền đồ."

"Cho nên, Cố mỗ muốn hỏi các vị một câu."

"Nếu như có bông lúa Chân Long Đại Hạ này, chư vị có thể để cho quận Giang Trung Khôi phục lên hay không?"

"Có thể chống đỡ qua trận đại tai này hay không?"

"Nếu như có thể!"

"Chư vị dân chúng nghe lệnh của Bản Hầu."

"Tiến về chỗ ba thế gia lớn!"

"Đem lương thực của bọn họ, trâu cày, nông cụ, toàn bộ lấy ra."

"Năm nay gặp phải đại tai cả nước trên dưới, vì dân chúng quận Giang Trung mà lo nhưng những thế gia này, những quyền quý này, những thương nhân này, từng người đều thấy tiền sáng mắt, không đem tính mệnh của chư vị để ở trong mắt."

"Đã như vậy."

"Bản Hầu cũng không đem tính mệnh của bọn họ để ở trong mắt."

"Nếu ai có chí khí."

"Đem trâu cày nông cụ lấy ra, đi vào bên trong ruộng lúa, hiện tại làm cho bọn họ nhìn."

"Trong nửa tháng!"

"Muốn khiến cho sinh cơ đã bị hủy diệt ở quận Giang Trung."

"Lần nữa khôi phục!"

"Để cho tất cả mọi người ở Đại Hạ nhìn thấy, dân chúng quận Giang Trung, xưa nay không tai nạn! Dân chúng Đại Hạ ta xưa nay cũng không sợ e ngại."

"Đây là một trận chiến tranh!"

"Cùng trời tranh."

"Dám hỏi chư vị hương thân phụ lão, có can đảm tranh đấu với trời hay không?"

Cố Cẩm Niên lên tiếng, hắn nói đến đây, giọng nói càng to, vang vọng trong trăm dặm! Nhiệt huyết như lửa núi phun trào! Khiến cho toàn bộ dân chúng tại chỗ, hoàn toàn sôi trào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận