Đại Hạ Văn Thánh

Chương 92 Giang Ninh quận nguy hiểm, đệ tam quan tới (2)

Mà cùng lúc đó.

Bên trong Tiểu Khê Thôn.

Một chỗ bên cạnh ven hồ.

Tô Văn Cảnh lẳng lặng đứng, ánh mắt rơi vào trong ao, không biết suy tư cái gì.

Cũng ngay vào lúc này, một thân ảnh chậm rãi xuất hiện sau lưng hắn.

"Lão sư."

"Giang Ninh quận chỉ sợ có đại phiền toái."

Người tới là một vị nam tử, hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, phong độ nhẹ nhàng, khí chất bất phàm, mặc bạch sắc nho bào.

Hắn vừa xuất hiện, liền đè ép âm thanh mở miệng, báo cho Tô Văn Cảnh việc này.

"Phiền phức lớn như nào."

Tô Văn Cảnh hơi lộ vẻ trầm mặc, xoay người lại nhìn về phía đối phương.

"Căn cứ theo điều tra của học sinh thư viện, Giang Ninh quận không chỉ có yêu quấy phá, nơi đó quan viên cùng tiểu thương trên dưới cấu kết, âm phụng dương vi, nếu như thật sự bộc phát, chỉ sợ dân chúng lầm than, ủ ra sai lầm to lớn."

"Mong rằng lão sư tự mình diện thánh, báo việc này cho bệ hạ."

Nam tử lên tiếng, hắn là học sinh của Tô Văn Cảnh, lộ ra vẻ tất cung tất kính.

"Triều đình đã phái Đại Nho qua đó, trấn áp yêu túy."

"Những ngày này cũng đang vận lương, Giang Ninh quận mặc dù lớn, nhưng triều đình còn có rất nhiều sự tình phải xử lý."

"Vi sư cho dù diện thánh, cũng vô pháp thay đổi chuyện gì."

"Bất quá ngươi phải chuẩn bị thật tốt một phen, dự trữ lương thảo, thời khắc mấu chốt mang đến Giang Ninh quận, nếu như Giang Ninh quận không sao, quyền đương làm dự cảnh."

"Nếu như Giang Ninh quận có việc phát sinh, ngươi lần này tặng lương thảo, cũng có thể bổ sung thêm cho sự nghiệp sau này, biết chưa?"

Tô Văn Cảnh mở miệng.

Cũng không phải là hắn không muốn đi tìm Thánh thượng trò chuyện, mà là quốc gia mỗi ngày đếu có đại lượng sự tình báo cáo, bây giờ triều đình nên tặng lương thảo cũng đã tặng lương thảo.

Nên phái người cũng đã phái người, lúc này cũng không cần phải đi nói thêm cái gì.

Có một số việc, ngoài miệng nói nhẹ nhàng nhưng thực hành rất khó, hết thảy đều nhìn vào lợi ích mà so sánh.

Chi phí lớn hơn lợi ích, không người nào nguyện ý đi làm.

Đã không phải là vấn đề tư tâm hay không tư tâm, mà là đại cục bức bách.

"Học sinh minh bạch."

"Lão sư chỉ điểm rất đúng."

Nho sinh nhẹ gật đầu.

Cuối cùng, hắn tiếp tục mở miệng nói.

"Lão sư, học sinh trước khi đến đây có nghe nói có người thu thập hết thiên địa lệnh bài."

"Tâm tư như này có chút gian trá, mong rằng lão sư chú ý, miễn cho để tiểu nhân đạt được, làm hại Đại Hạ ta."

Hắn tiếp tục mở miệng, chắc đến chuyện này.

"Việc này vi sư đã biết."

"Tại quy củ bên trong, cũng không gian trá mà nói, ngược lại vi sư thấy, đây là một chuyện tốt."

"Trình Minh, ngươi làm người chính trực, ghét ác như cừu, nhưng có thời điểm chớ có sinh lòng thành kiến."

Tô Văn Cảnh không thèm để ý, ngược lại tán dương Cố Cẩm Niên.

"Lão sư dạy phải."

"Học sinh ghi khắc."

"Bất quá, hành động hôm nay của lão sư, chỉ sợ sẽ dẫn tới một số người trong thư viện không vui."

"Hơn nữa học sinh nghe nói, trước đó vài ngày những phu tử Đại Hạ thư viện kia tụ tập, tựa hồ đang thương lượng cái gì."

"Lão sư ngài không màng danh lợi, nửa chân đạp đến nhập Thánh Cảnh, không quan tâm những người này, nhưng chung quy là tiểu quỷ khó chơi, khó đảm bảo những người này sẽ không âm thầm giở trò xấu, nếu như lão sư cần."

"Học sinh nguyện ý nhập thư viện, phụ tá lão sư, tin tưởng Thái tử cũng sẽ đồng ý."

Trình Minh tiếp tục nói.

Nhưng thốt ra lời này, Tô Văn Cảnh trong mắt lại hiện lên một tia dị dạng.

Hắn đối với những lời vừa nói của người học sinh này của mình cảm thấy không vui.

Đại Hạ thư viện phu tử, mặc dù vụng trộm đối với mình có chút bất mãn, nhưng chung quy là người đọc sách, dưỡng đức trồng người, dùng từ tiểu quỷ khó chơi để hình dung, có chút bất kính.

"Làm người nhà giáo, tất thụ kính."

"Trình Minh, vi sư hi vọng vô luận làm cái gì, ngươi đều phải giữ vững nội tâm, không nên quên mục đích nhập sĩ của ngươi."

Tô Văn Cảnh lạnh nhạt mở miệng.

Trình Minh thần sắc lập tức biến đổi, sau đó hướng phía Tô Văn Cảnh cúi đầu.

"Là học sinh sai."

"Mong rằng lão sư thứ tội."

Hắn cúi đầu, trong mắt là e ngại, cũng có chút dị sắc.

Tô Văn Cảnh không có xoắn xuýt điểm ấy.

Mà tiếp tục mở miệng nói.

"Đại Hạ thư viện có ý kiến đối với vi sư là rất bình thường, dù sao phương pháp dạy học của vi sư, cùng bọn hắn hoàn toàn tương phản."

"Bất quá trấn an bọn hắn cũng là đơn giản, đơn giản tái thiết một đường mới, không làm dao động căn bản của thư viện là được."

"Được rồi."

"Ngày mai đệ tam quan ngươi đến chủ trì đi."

Tô Văn Cảnh lộ ra thần sắc bình tĩnh, tịnh không để ý những thứ này lục đục với nhau.

"Kính tuân sư mệnh."

"Bất quá lão sư, đệ tam quan này thi là cái gì, học sinh còn không rõ ràng lắm."

Nghe được Tô Văn Cảnh như vậy, Mrình Minh bên trong tâm thoáng nhẹ nhàng thở ra, bây giờ đem đệ tam quan giao cho mình chủ trì, chuyện này với hắn msaf nói là vinh hạnh lớn lao.

"Văn chương."

Tô Văn Cảnh lạnh nhạt nói.

"Đề mục là?"

Trình minh tiếp tục hiếu kỳ nói.

"Xã tắc."

Tô Văn Cảnh lạnh nhạt nói.

Mà Trình Minh thì một mực đem lời này ghi nhớ lại.

Cứ như vậy.

Tô Văn Cảnh lần nữa vung mực, cưỡi tiên hạc bay về hướng Đại Hạ thư viện.

Lưu lại một mình Trình Minh.

Sau đó.

Bên trong Tiểu Khê Thôn.

Cũng phát sinh một việc.

Có người truyền ra tin tức.

Đệ nhị quan là thu thập lệnh bài, đã lan ra khắp Tiểu Khê Thôn.

Nhưng vô luận đám người lục soát như nào cũng tuyệt nhiên tìm không nổi một khối.

Đang lúc đám người sứt đầu mẻ trán.

Một tin tức nữa lại lần nữa truyền ra.

Có người thu thập tất cả lệnh bài.

Tin tức vừa ra, dẫn tới vô số tiếng mắng chửi.

Người này có phải thiếu thông minh hay không.

Người này có bệnh đúng không?

Tiếng mắng cực lớn, thậm chí có người còn muốn đi cáo trạng.

Nhưng sau khi biết được lệnh bài đang được bán ra, một viên năm trăm lượng bạch ngân.

Tiếng mắng trong nháy mắt thiếu đi một nửa.

Nơi bán ngay tại quán rượu, tin tức vẻn vẹn chỉ là truyền ra trong thời gian một nén nhang, quán rượu liền đã kín người hết chỗ.

Năm trăm lượng bạch ngân một viên, giá cả cũng không tính là đắt.

Có thể vào đệ nhất quan, không có mấy ai là người bình thường.

Lệnh bài bán ra.

Lập tức bán hết hơn một trăm khoả.

Còn lại mười cái, lấy phương thức đấu giá, đồng thời cần thanh toán bằng hiện kim.

Vấn đề không có gì lớn.

Nhưng nửa đường phát sinh một chút tranh luận, đó chính là có một nhóm người không ở trong phạm vi buôn bán.

Là nhóm người Trương Uân.

Loại đối đãi kỳ thị này trong nháy mắt rước lấy tranh luận.

Nhưng ở dưới quan niệm tập thể, phần lớn người tán thành, dù sao xui xẻo cũng không phải ta.

Thiếu một nhóm người này thì càng tốt hơn.

Vì vậy 165 khoả lệnh bài, trước sau gần nửa canh giờ, bán sạch sẽ.

Bán tổng giá trị một vạn lượng hoàng kim.

Sau khi kết thúc buôn bán, tranh luận lớn hơn.

Dù sao phần lớn người không đạt được lệnh bài, tự nhiên sẽ sinh ra oán khí, trong lúc nhất thời các loại tranh luận vang lên.

Nhưng vô luận bọn hắn làm ầm ĩ như nào, Đại Hạ thư viện tựa hồ cũng không muốn tham dự, không có bất kỳ người nào ra mặt quản lý.

Chỉ bất quá sự tình lại triệt để truyền ra.

Như thế.

Trong nháy mắt.

Đã đến hôm sau.

Keng.

Giờ Dần ba khắc.

Theo một tiếng chuông vang vang lên.

Một đạo thanh âm lớn vang lên.

"Đại Hạ thư viện đệ nhị khảo hạch kết thúc."

"Mời tất cả học sinh tiến về cửa thôn, tham dự đệ tam khảo hạch."

Thanh âm vang lên.

Trong lúc nhất thời, Tiểu Khê Thôn sôi trào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận