Đại Hạ Văn Thánh

Chương 57 Bán Thánh lâm, mới học hiển, thiên địa kinh biến. (2)

“Lão phu đã thoái ẩn mười bốn năm, bên trên phương diện dạy học có nhiều cảm ngộ.”

“Lần này bệ hạ mời lão phu đến đây, cũng vừa đúng lúc đem những cảm ngộ này thực hiện. Nhìn xem có thể vì Đại Hạ ta mà bồi dưỡng ra một số người mới hay không.”

“Nhìn chung từ khi Đại Hạ lập quốc đến nay, ba vị Thánh thượng đều kính trọng người đọc sách chúng ta như nhau.”

Thậm chí mấy năm liên tục cấp phát, xây dựng thư viện, bồi dưỡng học sinh.”

“Nhưng mà những năm gần đây, lão phu ngẫu nhiên phát hiện, người đọc sách có bảy tám phần đang học sách chết.”

“Mười bốn năm suy tư, để lão phu hiểu ra, vì vậy viết xuống thiên văn chương này, lấy thư viện Đại Hạ phổ biến học mới.”

Tô Văn Cảnh lên tiếng.

Hắn nói ra ý nghĩ của mình.

Nhưng vừa nói xong, mọi người đều lộ ra vẻ kinh hãi.

Bọn hắn không ngờ, Tô Văn Cảnh lần này đến không chỉ là dạy học mà là muốn phổ biến học mới?

Đây cũng không phải chuyện nhỏ.

“Xin hỏi tiên sinh, học mới như thế nào?”

Trương Vân Hải mở miệng dò hỏi.

“Lập đưc trước, sau mới đọc sách.”

“Tùy từng người khác nhau mà hữu giáo vô loại.”

Tô Văn Cảnh lạnh nhạt lên tiếng, sau đó tiếp tục mở miệng.

“Thư viện trong thiên hạ đều dạy người đọc sách. Ở lão phu nhìn xem thì chẳng qua chỉ là học bằng cách nhớ thôi.”

“Nếu không có đức sao có thể hiểu rõ đạo lý trong sách?”

“Còn nữa, những người đọc sách chúng ta cũng không thể chỉ lấy thi từ văn chương đến bình phán cao thấp nên trăm hoa đua nở đều có dài.”

“Lần này thư viện Đại Hạ chiêu sinh, không thể lựa chọn theo quy củ ngày trước.”

“Lúc này lấy học mới, phàm là người nhập thư viện phải có đức hạnh, người không có đức sẽ không trúng tuyển.”

“Lại mở thiết cầm kỳ thư họa, Thiên Công địa lý, dân sinh nông nghiệp các loại học đường, thi từ văn chương xếp phía sau. Thực thi hữu giáo vô loại.”

“Nói cách khác, người có năng khiếu đều có thể nhập vào thư viện Đại Hạ. Bất kể nam nữ, không phân chức nghiệp.”

Tô Văn Cảnh nói ra học mới của mình.

Giờ khắc này, mọi người ở đây thật sự không thể ngồi yên.

Lúc đầu nghe còn cảm thấy không có gì nhưng bây giờ nghe xong cảm thấy vấn đề quá lớn.

Hữu giáo vô loại?

Cầm kỳ thư họa, Thiên Công địa lý, dân sinh nông nghiệp, loại này mà cũng thu sao?

Chủ yếu hơn chính là, bất kể nam nữ, không phân chức nghiệp. Càng khiêu chiến ranh giới cuối cùng và lợi ích của bọn hắn.

Thư viện Đại Hạ là chỗ nào?

Học phủ cao nhất Đại Hạ.

Người có thể ở chỗ này học tập đều là có tư chất đọc sách. Mà những người đọc sách này đều từ nơi nào đến?

Đơn giản chính là thế gia hay là quý tử hàn môn.

Nhưng mà cho dù là quý tử hàn môn, sau lung dù ít dù nhiều đều có cái bóng của thế gia, không được thế gia giúp đỡ mà muốn một đường đọc sách đi lên thì trăm vạn người đọc sách cũng không tìm được một người.

Hoặc nói cách khác, dựa theo quy củ thông thường, học sinh của thư viện Đại Hạ trên cơ bản đều là người của bọn hắn.

Có lẽ không phải trực hệ nhưng cũng là của bằng hữu nào đó, đồng liêu nào đó hoặc là hậu nhân phía sau thế gia mình.

Từ đó sinh ra mạng lưới quan hệ cùng thế lực to lớn.

Từ xưa đến nay, nào có vương triều bất hủ? Nhưng lại có thế gia trường tồn.

Mà căn nguyên của những thế gia này, chủ yếu là đến từ các đại thư viện, cho đến thư viện Đại Hạ học phủ cao nhất này.

Hiện tại Tô Văn Cảnh đã để bọn hắn ý thức được có phiền phức đến.

Hữu giáo vô loại.

Thiết lập đủ loại học khoá, bọn hắn không quan tâm cái gì.

Cũng không lấy thi từ văn chương làm chủ, liền mang ý nghĩa quyền tuyển chọn trực tiếp bị tước đoạt. Đến lúc đó nâng đỡ một nhóm hàn môn đệ tử chân chính. Đây chính là một cỗ lực lượng tân sinh.

Tương lai sau này vào triều đình, cỗ lực lượng này sẽ sinh ra uy hiếp đối với bọn hắn.

Nhưng đây không phải nguyên nhân khiến bọn hắn biến sắc.

Nguyên nhân chân chính là ai mời Tô Văn Cảnh đến?

Là bên trên triều thánh mời đến.

Đây có phải là bệ hạ cố ý muốn nâng đỡ một nhóm lực lượng tân sinh hay không, cùng thế gia không có quan hệ, để chèn ép bọn hắn?

Bọn hắn không biết.

Cũng không dám xác định.

Nhưng bất kể có phải hay không.

Chuyện này bọn hắn không thể đồng ý.

“Tiên sinh.”

“Học mới mà nói thật sự không tệ, hữu giáo vô loại quả nhiên chưa từng nghe thấy. Thật sự là để chúng ta kính nể không thôi.”

“Nhưng mà việc này cũng cần trao đổi với Dương đại nhân một chút. Dù sao qua khoảng mười ngày nữa, thư viện Đại Hạ khai giảng sẽ chiêu sinh.”

“Lâm thời sửa đổi, chỉ sợ có chút phiền phức.”

Trương Vân Hải mở miệng.

Chuyện này khẳng định không thể đồng ý nhưng hắn cũng không cự tuyệt, càng không có khả năng khiêu chiến một vị chuẩn Bán Thánh.

Chỉ có thể dùng phương thức uyển chuyển này.

Nhưng mà nói xong lời này còn chưa đợi những người khác phụ hoạ.

Giọng nói của Tô Văn Cảnh vang lên.

“Dương Khai sao?”

“Lão phu đã mấy chục năm chưa gặp qua hắn, nhớ mang máng năm đó lúc ta chấp chưởng Thiên Lộc học viện, Dương Khai cũng coi như là học sinh của lão phu.”

“Bây giờ xem ra, hắn thành Lễ bộ Thượng thư quả nhiên uy phong.”

“Dám cùng lão phu hiệp thương dạy học như thế nào.”

“Xem ra thật sự có tiền đồ.”

“Các ngươi cũng không tệ, là lão phu không được.”

Tô Văn Cảnh bình tĩnh tự nhiên nói.

Trong chốc lát.

Đám người vội vàng đứng lên, hướng phía Tô Văn Cảnh cúi đầu.

“Tiên sinh nói quá lời.”

“Chúng ta cũng không có ý này.”

Đám người vội vàng cúi đầu, bọn hắn ở đó dám thụ hạ sao.

Từng người không dám nhiều lời.

“Đi.”

“Không cần đến hỏi Dương Khai.”

“Hắn đồng ý cũng được, không đồng ý cũng được.”

“Tính tình lão phu cố chấp, đã quyết định sẽ không thay đổi.”

“Về phần chuyện khai giảng, chư vị cũng không cần lo lắng. Lão phu đã chuẩn bị xong, cứ dựa theo thông cáo phát hành ra ngoài là được.”

Tô Văn Cảnh lạnh nhạt nói.

Ngữ khí của hắn không thể nghi ngờ là không cho bất kỳ kẻ nào vi phạm.

Nhìn Tô Văn Cảnh nghiêm túc.

Đám người triệt để hiểu rõ, vị trước mắt này là muốn làm chuyện lớn một phen.

Nhưng mà ngay tại lúc có người chuẩn bị nói.

Đột nhiên ở giữa.

Có một đạo thanh âm kinh thiên.

Vang vọng toàn bộ thiên địa.

Thanh âm.

Đinh tai nhức óc.

Mọi người ở đây đều có thể nghe được rõ ràng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận