Đại Hạ Văn Thánh

1662

"Luôn có người cảm thấy, mình là anh hùng, mình chính là một phần vạn vạn đó.”

"Tiểu hữu này, ta hỏi ngươi, ngươi biết rõ năm Cổ tộc không dễ trêu chọc, vì sao ngươi vẫn rất hùng hổ ngang ngược mà vả vào mặt bọn họ?”

"Nếu như Hải tộc hoàn toàn khôi phục và xuất thế, ngươi có lòng tin bản thân mình có thể chém giết Tứ Đại Long vương không? Ngươi có lòng tin bản thân mình có thể chống lại toàn bộ Hải tộc không?"

"Ở trong mắt người khác, ngươi lỗ mãng bá đạo, nhưng trong lòng ta rất rõ ràng, ngươi có vô vàn tự tin, bởi vì ngươi từng trải qua rất nhiều chuyện, chuyện nào ngươi cũng dễ dàng giải quyết, cho nên ngươi sẽ cho rằng, “thế” này thuộc về ngươi, Đại đạo ủng hộ ngươi.”

"Thiên địa sẽ tuân theo ý kiến của ngươi.”

"Nhưng năm Cổ tộc thì sao? Những việc mà bọn họ trải qua, chỉ hơn chứ không kém ngươi.”

"Thậm chí những việc ngươi làm, ở trong mắt bọn họ cũng chỉ là việc bình thường mà thôi.”

"Chỉ mới vậy thôi ngươi đã có vô vàn tự tin, thì ngươi đoán xem, tự tin của bọn hạn, còn kinh khủng đến nhường nào?”

"Hơn nữa, ngươi cũng tự ngẫm lại mà xem, nếu như bằng hữu của ngươi, ngươi thân của ngươi, tất cả những người mà ngươi quen biết từ lúc mới bắt đầu tu hành, tất cả đều táng thân trong sông dài lịch sử, lúc đó cho dù Đại thế phồn vinh, nhưng chỉ còn mình ngươi cô đơn tịch mịch”

"Trước mặt ngươi chỉ có hai còn đường, một là chờ đợi bị thời gian ăn mòn, cát về với cát, bụi lại là bụi.

"Hay là, đấu tranh với trời, cướp đoạt lấy sinh cơ duy nhất, trở thành sự tồn tại ngạo nghễ siêu việt, ngươi sẽ chọn thế nào?"

"Ngươi nhân từ, là bởi vì thời gian ngươi sống trong thế giới này còn ngắn ngủi.”

"Ngươi bảo vệ, là bởi vì vẫn có người mà mà ngươi muốn bảo vệ.”

"Tình cảm của ngươi, tất cả đều bắt nguồn từ những thứ quen thuộc nhất, nhưng những thứ quen thuộc nhất của bọn họ đã không còn nữa rồi, thứ bọn họ còn lại, chỉ có mục đích trường sinh bất tử, cướp được sức mạnh của Đại đạo." 

"Ngươi đã rõ chưa?”

Những lời này của Tiền bối đĩa sắt khiến cho Cố Cẩm Niên trầm mặc

Trầm mặc không phải là cảm xúc, mà nó giống như một loại thừa nhận.

Tất cả tình cảm đều bắt nguồn từ những người khác, bản thân hắn bây giờ, cũng không phải vì lòng nhân ái cao cả gì, mà là vì bản thân hắn có bằng hữu, có người thân, có người quen của hắn có người tin tưởng hắn, hắn muốn bảo vệ tất cả bọn họ.

Chính bởi vì những người đó, bản thân hắn vẫn là con người, vẫn có tình cảm, vẫn lưu luyến vẫn bảo vệ. Nhưng với những kẻ kia mà nói, tình cảm của bọn họ, sớm đã bạc màu biến mất theo năm tháng rồi. 

Cho nên bọn họ mới không quan tâm đến việc Đại thế có lụi tàn hay không, bọn họ cũng không quan tâm cái giá phải trả là gì.

Cho dù phải chôn vùi thế giới này, bọn họ cũng không hối tiếc, bởi vì bọn họ không có ràng buộc, không có bất kỳ tình cảm gì với thế giới này rồi.

"Ta hiểu.”

Cố Cẩm Niên hít sâu một hơi.

"Nói cách khác, khu vực này, đã hoàn toàn không thể thanh lọc nữa rồi?" 

"Cũng không phải.”

"Phật pháp.”

"Chỉ có Phật pháp chân chính, mới có thể độ hóa oán khí.”

"Ý nghĩa sâu thẳm trong Nho Đạo là con đường ý chí tinh thần, đề cao hạo nhiên chính khí, tà ma không thể xâm phạm, là một loại phòng thủ."

"Đạo pháp là con đường phá bỏ pháp tắc, mang theo vạn ác, chỉ có Đạo là tuyệt luân.”

"Mà Phật pháp là con đường độ hóa chân chính, cố gắng ngăn chặn không bằng khai thông tư tưởng, những oán khí này là do vô số oan hồn sinh ra, rất có thể là oan hồn từ thời đại Thượng cổ, nếu cưỡng ép hủy diệt sẽ không có ý nghĩa gì, chỉ có Phật pháp mới có thể hoàn toàn độ hóa những vong linh đó, giải quyết dứt điểm, nhất lao vĩnh dật.”

"Nếu không, cho dù bây giờ trấn áp, sau này khi đại thế diễn ra, cũng chẳng có nghĩa lí gì.”

"Chỉ có độ hóa hoàn toàn, mới là phương pháp chính xác nhất.”

Tiền bối đĩa sắt chỉ điểm.

"Phật pháp?

Cố Cẩm Niên tự lẩm bẩm một tiếng.

Chẳng biết vì sao, trong đầu hắn mơ hồ hiện lên một bản kinh văn.

Nhưng nó chỉ lướt qua mà thôi, Cố Cẩm Niên cũng không nhiều nghĩ, hắn đứng dậy, lập tức rời khỏi Ma Thổ.

Quay lại Vạn Tinh Cổ tông một lần nữa, sử dụng phép “Quay lại” của Thánh nhân, cưỡng ép lôi ra một sợi ma khí.

Sau đó dựa theo sợi ma khí này.

Cố Cẩm Niên nhanh chóng tìm được nơi ẩn nấp của Ma tộc.

Đó là một khu vực nằm trong Thiên Uyên.

Ma Thổ ở Tây Mạc đúng là không có quan hệ gì nhiều tới bọn họ, nhưng bọn họ có thể thu được lợi ích từ đó.

Trong rừng sâu của Thiên Uyên.

Đối phó với Ma tộc, Cố Cẩm Niên không chút lưu tình, nào là Thần tháp chín tầng, thuật Phạt Thần, cộng thêm một phần Thiên Kiếp giáng xuống.

Lúc Cố Cẩm Niên bước vào Thiên Uyên, không ai biết có chuyện gì xảy ra.

Chỉ biết sau nửa canh giờ.

Một giọng nói vô cùng giận dữ vang lên.

"Cố Cẩm Niên, Ma tộc ta không hề đắc tội với ngươi, tại sao lại muốn gây sự với bọn ta?

Đây là giọng nói của một vị Ma vương của Ma tộc, ông ta tức đến phát run.

Hải tộc cùng Thần tộc chuẩn bị xuất thế, Ma tộc bọn họ còn chưa kịp bàn bạc kế hoạch xuất thế đâu, kết quả bị Cố Cẩm Niên mạnh mẽ xử lí, sao có thể không tức điên lên được.

"Tru diệt Ma tộc mà cần lí do sao?”

Đối mặt với sự phẫn nộ của Ma vương, giọng nói của Cố Cẩm Niên vô cùng bá khí.

Lời vừa thốt ra, khiến cho toàn bộ Ma tộc đều trầm mặc.

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng đến ngay cả bọn họ cũng cảm thấy lời Cố Cẩm Niên vừa nói, hình như cũng không phải là vấn đề gì lớn.

"Cố Thánh.”

"Cả một thời đại đã qua, Ma tộc bọn ta đã hoàn toàn hối cải, nguyện ý kính dâng bảo vật, chỉ xin Cố Thánh giơ cao đánh khẽ." 

Ma tộc “đầu hàng” quá nhanh, hoàn toàn không có một tí bá khí nào của mấy đại Cổ tộc thời Thượng cổ cả.

Muốn dùng bảo vật các kiểu để nhanh chóng giải quyết chuyện này.

"Chờ lát nữa hay nói đi.”

Cố Cẩm Niênkhông biết nên nói gì trong tình huống này nữa rồi.

Nhưng hắn cũng không hạ thủ lưu tình, tiếp tục tiến sâu vào Thiên Uyên.

Lại nửa canh giờ nữa.

Từng chùm ánh sáng từ giữa Thiên Uyên bay ra, đó là rất nhiều bảo vật của Ma tộc, Ma tộc muốn dùng bảo vật để ngăn chặn đường tiến công của Cố Cẩm Niên.

Mặc dù có hơi mất mặt chút.

Nhưng đây cũng khá phù hợp với cách làm việc của ma tộc, đánh không lại thì đầu hàng nhận thua, sau đó lại dâng lên bảo vật, giữ mạnh trước mới là quan trọng nhất, không phải sao.

Mọi người si ngốc.

Cũng không biết nên nói gì, Cố Cẩm Niên vừa ra tay đã muốn lật trời rồi.

Thật sự khiến cho mọi người dở khóc dở cười.

Nhưng mà một khắc sau.

Thân ảnh của Cố Cẩm Niên đã bay về hướng Cực Bắc.

"Phong tỏa toàn bộ khí tức.”

"Yêu tộc mau chóng ẩn nấp.”

Giờ khắc này, thần thức của Yêu thần vang lên, không chút do dự, lập tức cưỡng ép phong tỏa kết giới, bọn họ biết Cố Cẩm Niên muốn đến gây phiền phức, vì thế nhanh chóng phong tỏa khí tức, gia cố phong ấn, còn chuyện sau đó, bọn họ không quản.

Việc này thật sự có chút bất đắc dĩ, cũng khiến cho thế nhân tặc lưỡi cảm khái.

Không biết vì sao, uy vọng của năm Cổ tộc trong lòng mọi người cũng giảm bớt đi khá nhiều. 

Lúc đầu còn cảm thấy Hải tộc và Thần tộc có chút cốt khí, bây giờ nhìn lại, Hải tộc và Thần tộc thật là kiên cường nha.

Nhìn thấy toàn bộ khí tức ở khu vực Cực Bắc đều biến mất trong lớp phong ấn, Cố Cẩm Niên cũng không khỏi thở dài

Sau đó, hắn bay về phía trên bầu trời Đại Hạ, ánh mắt bình tĩnh mà nói.

"Thượng cổ Nhân tộc ở đâu?

"Có dám ra đây đại chiến một trận hay không?”

Thanh âm của hắn vang vọng khắp đại lục Thần Châu.

Trước mắt thì hắn đã gặp gỡ tứ đại Cổ tộc rồi.

Hiện tại chỉ còn thiếu mỗi Nhân tộc nữa thôi.

Chỉ đáng tiếc là không ai đáp lại hắn cả.

Bá khí khi xưa, cao ngạo khi xưa, ngay tại thời khắc này, hoàn toàn vỡ vụn thành mảnh nhỏ. 

Nhưng những mảnh vụn đó, lại góp phần chiếu rọi Cố Cẩm Niên.

Mọi người nhìn Cố Cẩm Niên đang đứng giữa hư không.

Óng ánh hoa lệ.

Giống như thần minh.

Hào quang chói mắt nhưng không hề chướng mắt, khiến lòng người sinh ra kính sợ.

Bá khí ngút trời hoàn toàn lộ rõ.

Đây là sự kinh diễm của thời đại này.

Ánh sáng của một người, che phủ toàn bộ thiên hạ.

Toàn bộ Đại thế dường như đều phủ phục dưới chân Cố Cẩm Niên.

Sau khi xác nhận không có Nhân tộc Thượng cổ nào đáp lại mình.

Ánh mắt Cố Cẩm Niên lại lần nữa hướng về Tây Mạc.

Hắn đi tới biên giới Tây Mạc, khiến cho rất nhiều người hiếu kì, không biết Cố Cẩm Niên muốn làm cái gì.

 Biên giới Tây Mạc.

Trong một ngôi chùa cổ.

Mấy trăm tăng nhân theo chân lão tăng, rảo bước tới trước mặt Cố Cẩm Niên nghênh đón, chắp tay trước ngực, cúi chào Cố Cẩm Niên.

"Xin hỏi Cố Thánh đích thân tới đây, không biết có chuyện gì?"

Ông ấy mở miệng, trong lòng có chút thấp thỏm.

"Thực hiện lời hứa.”

"Biện giải tất cả Phật pháp.”

"Truyền bá chân lý Phật môn.”

Cố Cẩm Niên lên tiếng, giọng nói chầm chậm nhẹ nhàng, nhưng lại khiến thế nhân sôi trào, trong lòng dậy sóng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận