Đại Hạ Văn Thánh

1301 Cái gì? Một ngàn lượng một cân trà? Mua cho mỗi người một cân, đừng để Hộ Bộ bên cạnh xem thường!(7)

Lời này vừa nói ta, cả đám người hơi xúc động, năm mươi vạn vạn lượng bạc trắng, cứ chớp mắt một cái đã tiêu hết, không biết vì sao lại có chút đau lòng.

"Có cần phải gấp rút hoàn thành như vậy không?"

Dương Khai  nhịn không được dò hỏi.

Tốn hơn hai mươi vạn vạn lượng bạc trắng để đẩy nhanh tốc độ hoàn thiện Bất Dạ Thành Đại Hạ thì có chút hơi phóng đại nha, bởi vì nếu xây dựng chậm rãi trong vòng một năm, chỉ tốn khoảng mười vạn vạn lượng bạc trắng là đủ rồi.

Sao phải lãng phí bạc như vậy?

"Nhất định phải nhanh."

"Tính tò mò của dân chúng chỉ có hạn, bây giờ thứ hấp dẫn nhất Bất Dạ Thành Đại Hạ, là bách hóa lâu và tửu quán, nhưng chỉ có hai loại này thì có đáng gì?"

“Chưa đầy hai tháng, số lượng người tới Bất Dạ Thành sẽ giảm mạnh, bởi vì ngoài bách hóa lâu và quán rượu thì có gì hay ho đâu mà đến? Cũng chỉ là mua muối quan và Long mễ, nhiều lắm thì mua thêm các hàng hóa linh tinh, cũng chẳng có nghĩa lý gì."

"Nếu vậy, việc làm ăn buôn bán của các cửa hàng sẽ đìu hiu vắng vẻ."

"Nhưng nếu các khu vực vui chơi, cảnh quan du ngoạn của Bất Dạ Thành Đại Hạ được xây dựng hoàn tất. Trong số đó có cả vườn bách thú, khu mua sắm, vườn hoa, … lúc này, dân chúng tới Bất Dạ Thành không chỉ để mua sắm, mà còn vui chơi, có nhiều sự lựa cho phù hợp cho mỗi người."

"Tài tử giai nhân tới du ngoạn, đi ngang qua cửa hàng son phấn dầu thơm thì mua cho giai nhân một ít, đi ngang qua tiệm sách, mua chút thư tịch thơ ca, nếu đi qua cửa hàng giấy mực, tiện thể ghé vào mua giấy mua bút cho tài tử. Chủ tiệm kiếm được bạc sẽ cảm thấy bỏ số tiền lớn ra mua cửa hàng ở Bất Dạ Thành là xứng đáng.” 

"Cho dù là một gia đình bình dân đến đây dụ ngoạn, cũng không dự định tiêu xài hoang phí, nhưng mua một bát nước ngọt cũng không phải là hoang phí nha , ăn một xâu hồ lô ngào đường cũng không phải là hoang phí nha, cơm trưa cũng phải ăn, mua ít đồ cần thiết để mang về nhà, bạc lớn bạc nhỏ, cũng đều là bạc ."

"Chỉ cần người dân tới Bất Dạ Thành, chắc chắn sẽ tiêu tiền, thương nhân kiếm được tiền, giá trị cửa hàng sẽ càng ngày càng cao."

"Dương đại nhân chắc hẳn là hiểu đạo lý này."

Cố Cẩm Niên giải thích, thái độ vô cùng kiên định.

Lựu lượng khách hàng là điều thiết yếu mà bất kỳ thương nhân buôn bán nào cũng quan tâm hàng đầu, mà trong số khách hàng đó, lựa chọn ra tầng lớp khách hàng nào để khai thác được nhiều lợi nhuận nhất là điều vô cùng quan trọng, Bất Dạ Thành Đại Hạ có hai lợi thế to lớn, một là cửa hàng, hai là nơi ở.

Kế hoạch xây dựng nơi ở bị Cố Cẩm Niên tạm để ra sau, cái này không quá gấp, phải chờ tới khi Bất Dạ Thành Đại Hạ hoàn toàn vang danh thiên hạ, đến lúc đó xây nhà ở, mới có thể tối ưu hóa lợi ích.

Lợi nhuận lớn nhất chính là cửa hàng, tửu lâu trà điếm cũng tốt, cảnh quan du ngoạn cũng tốt, tất cả đều là lợi ích lâu dài, nhưng lợi ích ngắn hạn thì vẫn phải nhìn xem các cửa hàng.

Đó là điều tất nhiên, nhất định phải để các thương nhân này kiếm được nhiều tiến, tốt nhất là trong vòng nửa năm đã có thể thu hồi vốn, đến lúc đó, tiềm năng của việc buôn bán trong Bất Dạ Thành sẽ đẩy giá thuê mua cửa hàng ở các chi nhánh sắp mở lên tận trời cao.

"Đã hiểu rõ rồi."

"Bàn về việc làm ăn, lão phu thật sự không bằng Hầu gia, chênh lệch khoảng cách tưởng như xa vạn dặm vậy."

Lời Cố Cẩm Niên nói, thông tục dễ hiểu, Dương Khai sao có thể không hiểu?

Ông ấy vô cùng tán thưởng tư duy làm ăn của Cố Cẩm Niên.

Nhưng mà giọng nói của Thái Tử lại vang lên.

"Phụ cấp thêm cho việc chế tạo thiết kế các sản phẩm mới thì ta hiểu, nhưng gia tăng phúc lợi cho nhân công thì ta lại chưa rõ lắm?"

Thái tử không hiểu phúc lợi cho nhân công là gì cho nên hơi thắc mắc.

"Thái tử ca."

"Muốn để Bất Dạ Thành có danh tiếng tốt, không chỉ dựa vào lời tán thưởng của khách hàng, mà lời của những công nhân này cũng vô cùng quan trọng."

"Ta dự định hỗ trợ những công nhân này có thể ăn ngon hơn chút, ở tốt hơn chú. Sau một ngày làm việc cực nhọc, bọn họ trở về nơi ở để nghỉ ngơi, sẽ có người giúp bọn họ giặt quần áo, sẽ có người chuẩn bị cơm canh nóng hổi, chế độ đãi ngộ tốt mà tiền lương cũng không thấp, thậm chí ta còn xây trường học tư thục để con em của họ được đi học, mà người nhà của bọn hắn có thể miễn phí đi tham quan cảnh đẹp ở Bất Dạ Thành, nói chung là đủ loại chỗ tốt."

"Bằng cách này, những công nhân ở Bất Dạ Thành sẽ toàn tâm toàn ý, dồn tất cả sức lực ra để làm việc cho chúng ta. Làm việc cho chúng ta, thứ nhất là giải quyết được vấn đề việc làm trước mắt của bọn họ, thứ hai là công việc này kiếm được không ít tiền, thứ ba là người hạ của họ cũng được hưởng các loại ưu đãi nhất định. Nếu như những người khác biết được hoàn cảnh và đãi ngộ của họ thì sao."

"Thì người khác sẽ chỉ biết ao ước, nghe thấy ai đó được làm việc ở Bất Dạ Thành Đại Hạ, sẽ lộ ra đôi mắt hâm mộ. Cứ như vậy, danh tiếng sẽ ngày một vang xa, xét trên mọi góc độ, xây dựng Bất Dạ Thành Đại Hạ hoàn chỉnh là điều vô cùng quan trọng."

"Chơi vui, thú vị, thuận tiện sinh hoạt, lợi cho dân chúng, thương nhân có cách chơi của thương nhân, dân chúng có cách chơi của dân chúng. Như vậy, Bất Dạ Thành Đại Hạ của chúng ta xây dựng chi nhánh ở bất kì đâu, bất kì khi nào cũng được ủng hộ, bất kể là quan phủ ủng hộ hay là dân chúng ủng hộ, đều rất tốt đẹp và thuận lợi."

Cố Cẩm Niên giải đáp chi tiết cái gì gọi là phúc lợi cho Thái Tử nghe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận