Đại Hạ Văn Thánh

1726 Cố Cẩm Niên phát uy! Chấn nhiếp lục đại thiên kiêu! Đạo Đức kinh! Kinh văn bậc nhất từ xưa tới nay!

Tất cả mọi người đều nhìn chăm chú về đây.

Lôi kiếp dạng này, nếu là bình thường thì chẳng khác gì tai nạn kinh hoàng.

Nhưng tình huống bây giờ lại khác.

Có một sự tồn tại đáng sợ đang điều khiển lôi đình, áp chế Lôi Kiếp này, giúp sau vị thiên kiêu tẩy kinh phạt tủy.

Lại dùng lôi kiếp dịch để khơi thông gân mạch, thay đổi thể phách.

Mặc dù lôi kiếp dịch này không sánh bằng lôi kiếp dịch do Cố Cẩm Niên ngưng tụ ra, nhưng tuyệt đối là thiên truy bách luyện.

Chỉ một lần đã đề tăng thực lực rất nhiều, huống chi một ngàn lần?

Lúc trước, Cố Cẩm Niên gặp được cơ duyên như vậy, bây giờ sáu người này cũng có được cơ hội tốt như Cố Cẩm Niên lúc trước.

Oanh! Oanh! Oanh!

Lôi đình giáng xuống, từng đạo từng đạo khủng bố, một lần lại một lần, thân thể của sáu vị thiên kiêu bị hủy hết lần này đến lần khác, sau đó lại tái tạo, hủy rồi tạo, rồi hủy lại tạo.

Lặp đi lặp lại như thế, khí tức của bọn họ càng ngày càng kinh khủng, vậy càng ngày càng cường đại.

Một lần, lại một lần.

Làm người ta cảm thấy đáng sợ.

Đằng đẵng ba canh giờ.

Thể phách của sáu người hoàn toàn thay đổi, sau khi dùng lôi đình thiên truy bách luyện, cảnh giới của sáu người nháo nhào nhảy lên tới tam trọng thiên.

Đây là tạo hóa kinh khủng.

Trực tiếp tăng thêm hai cảnh giới trọng thiên, vượt qua vô số cao thủ đương thời, nếu không tính đến Cổ tộc, thực lực của bọn họ có thể coi là cường giả đứng đầu thiên hạ.

Kinh khủng nhất là bọn họ còn có thể chất truyền thuyết, tương lai sáng lạn rộng mở, bây giờ sức mạnh lại được tăng lên, lại không có bất kỳ tác động xấu của việc đốt cháy giai đoạn, thậm chí tất cả đều là chỗ tốt.

Sau khi trải qua tẩy lễ của lôi trì, tương lai của bọn họ thật sự khó mà tưởng tượng nổi.

Vô số người đang nhìn, trong lòng trầm mặc, ánh mắt phức tạp không rõ cảm xúc, cũng không biết nên nói gì, nhưng có một loại cảm giác không tốt lan tràn trong lòng tất cả Nhân tộc đương thời, nhất là những người ủng hộ Cố Cẩm Niên.

Mọi người đều nhìn ra được Tiệt Thiên giáo là đang muốn xây dựng trụ cột nòng cốt.

Bởi vì chỉ khi có những thiên kiêu nòng cốt mới có thể hấp dẫn càng nhiều hơn nữa thiên kiêu trong thiên hạ đầu quân cho Tiệt Thiên giáo.

Nhưng cảnh giới tam trọng thiên thật sự quá mê người.

Phải biết rằng trước khi đến Tiệt Thiên giáo, bọn họ cùng lắm cũng chỉ là lục cảnh đỉnh phong mà thôi. Thiên kiêu thì đúng là thiên kiêu thật, thế cũng không phải là nhóm đứng đầu thiên hạ.

Chỉ một lần mà vượt qua được nhiều cảnh giới như vậy, sao có thể khiến những người khác dễ chịu được.

Lại nhìn về phía Kỳ Lân Các, mặc dù nói Kỳ Lân Các bố trí trận pháp rất khoa trương, cũng chỉ có thể nói là Kỳ Lân Các đạt được cơ duyên và tạo hóa, nhưng so về thuật pháp được truyền thừa thì đúng là không bằng Tiệt Thiên giáo..

Bây giờ nhìn lại, cơ duyên của Tiệt Thiên giáo cũng chẳng thua kém.

Phía sau bọn họ có tứ đại cổ tộc hậu thuẫn, đây là sự thật mà ai cũng biết, nhưng đứng trước lợi ích thì ai còn quan tâm cái này chứ?

Keng!

Một đạo kiếm khí kinh khủng rạch phá bầu trời, kéo dài mười vạn dặm, đạo kiếm khi này, hủy thiên diệt địa, dường như muốn xé rách không gian.

Mà đáng sợ hơn là đạo kiếm khí này còn chỉ hướng về phía vương triều Đại Hạ.

Là Kiếm Cửu Thiên.

Hắn ta đã đột phá tam trọng thiên, không kiềm chế được mà phóng thích Kiếm Khí Hỗn Độn của bản thân, nhưng không biết là vô tình hay là cố ý, kiếm khí này lại hướng về phía vương triều Đại Hạ.

Mặc dù không tổn thương bất kì sinh vật nào, nhưng đây rõ ràng là ý tứ khoe khoang, kèm theo một chút thái độ khiêu khích khiến người khác rất khó chịu.

Trong Tiệt Thiên giáo, Trường Vân Thiên nhìn Kiếm Cửu Thiên, hắn ta rất hài lòng với biểu hiện của Kiếm Cửu Thiên.

"Ngươi muốn làm gì? Muốn tuyên chiến sao?”

. . .

"Làm càn!”

"Kiếm Cửu Thiên, ngươi thật hỗn xược!”

Trong chốc lát, một số giọng nói vang lên, bọn họ vô cùng phẫn nộ, dù Cố Cẩm Niên chưa nói gì, nhưng bọn họ cũng không phải là kẻ ngốc, cũng không phải quả hồng mềm tùy người xoa nắn, lập tức mở miệng khiển trách Kiếm Cửu Thiên.

"Thật xin lỗi, ta đột phá tam trọng thiên, nhất thời hưng phấn khó kiềm chế kiếm khí của bản thân, không phải cố ý nhắm vào vương triều Đại Hạ, mong Cố Thánh thứ lỗi.”

Nghe thấy khiến trách, giọng nói của Kiếm Cửu Thiên vang lên, đáp lại những lời chỉ trích đó.

Nhưng lời nói kiểu này lại vô cùng nực cười, cái gì gọi là hưng phấn khó kiềm chế? Trong tình huống này làm gì có cái gọi là “khó kiềm chế”, chẳng qua là Kiếm Cửu Thiên đang tìm một lý do, dùng đạo đức chính nghĩa để ép Cố Cẩm Niên nuốt cục tức này xuống mà thôi.

"Cố Thánh là Thánh nhân của Đại thế, sao hắn có thể tức giận được? Chủ nhân Kỳ Lân Các cũng không nhỏ nhen chấp nhặt như thế.”

Đúng lúc này, giọng nói của Trường Vân Thiên vang lên, hắn ta mở miệng nói, rõ ràng là đang muốn khiến Cố Cẩm Niên ghê tởm, muốn dùng chiêu “đạo đức bắt cóc” để khiến Cố Cẩm Niên ngậm bồ hòn làm ngọt.

"Nói không sai, Cố Thánh sao có thể nhỏ nhen như vậy được? Kiếm Cửu Thiên, ngươi không hiểu rồi, Cố Thánh chính là Thánh nhân, cũng không giống phàm nhân chúng ta, sẽ không chấp nhặt mấy chuyện nhỏ nhặt này đâu, ha ha.”

Có người mở miệng nói hùa theo, giọng điệu âm dương quái khí.

"Dù sao cũng là Thánh nhân Đại thế, không phải hạng người bình thường.”

Thái Hạo đệm thêm một câu, trên đầu của hắn ta là Đại Nhật, ánh sáng chói lòa, giống như một mặt trời nhỏ, bỗng khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Chỉ là trong lời nói không mang theo ý tốt, là cùng một ruột với Kiếm Cửu Thiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận