Đại Hạ Văn Thánh

1069 Dám hỏi, chư vị hương thân phụ lão! Có can đảm tranh với trời hay không?

Bên ngoài quận Giang Trung.

Trong quân doanh.

Cố Cẩm Niên đang phê duyệt công văn các nơi.

Trước mắt, quận Lũng Tây xảy ra tai ương địa chấn đã coi như là ổn định một nửa. Thái tử đích thân tới, hiệu triệu dân chúng, hành động cứu tế cũng coi là có thứ tự xử lý.

Quận Nam Địa còn tính là quy củ. Cứu viện tuyết tai tương đối chậm chạp nhưng mà vấn đề không lớn. Chỉ cần nước tuyết không hòa tan thì vấn đề cũng không lớn.

Phiền phức lớn nhất vẫn là quận Đông Lâm, vấn đề hỏa hoạn vẫn rất nghiêm trọng. Số lượng cầu mưa phù không nhiều, Tiên môn trước sau chỉ cho mười tấm. Bên trong vương triều Đại Hạ có trên dưới hai mươi tấm.

Cầu mưa phù thế nhưng là trọng khí của quốc gia. Đúng lúc gặp đại hạn, cầu mưa phù chính là thứ cứu mạng.

Nhưng mà Tiên môn cho không nhiều, điểm này cũng nằm ngoài dự liệu. Vương triều Đại Hạ cùng Tiên môn quan hệ cũng không tệ lắm. Mặc dù cầu mưa phù này Tiên môn cũng cần, nhưng cũng không có nhu cầu cấp bách như vương triều Đại Hạ.

"Cần ta viết một phong thư, ta ở Tiên môn chắc vẫn còn có một ít mặt mũi."

Cố Cẩm Niên tự lẩm bẩm.

Dù sao mình là Tiên Linh căn, cho dù không chủ tu Tiên đạo, nghĩ đến người Tiên môn cũng sẽ cho mình một chút mặt mũi.

Trước mắt là lúc đại tai, mặt mũi là thứ không quan trọng, cứu dân chúng làm chủ.

Cũng vào lúc này.

Một tiếng nói ở bên ngoài vang lên.

"Báo!"

"Hầu gia, tướng gia Lý Thiện mang theo mười hai Đại Nho Ngự Sử đài đến đây bái kiến Hầu gia. Hầu gia phải chăng tiếp kiến?"

Theo âm thanh từ bên ngoài vang lên.

Cố Cẩm Niên không buông công văn xuống, mà là lên tiếng nói.

"Để Phương tiên sinh đi chiêu đãi bọn họ một chút đi."

Cố Cẩm Niên lên tiếng. Hắn không cần vội vã đi gặp đám người Lý Thiện mà để Phương Kính Thành đi xử lý. Thứ nhất là để Phương Kính Thành quen thuộc quan trường thật tốt.

Chờ sau khi tai ương Đại Hạ hoàn toàn kết thúc, Phương Kính Thành tất nhiên phải theo bản thân tiến về kinh đô. Đến lúc đó trên triều đình rất nhiều chuyện đều phải do Phương Kính Thành đi xử lý.

Hiện tại tiếp xúc một chút cũng không tệ.

"Tuân mệnh."

Rất nhanh, Cố Cẩm Niên tiếp tục xử lý công văn. Trên không trung của Đại Hạ có đá lửa đã tìm ra một số bộ phận. Tô Văn Cảnh liên hiệp không ít Đại Nho, dự định lấy trận pháp Nho gia phối hợp hạo nhiên chính khí, ngăn cản những đá lửa này.

Đây là một tin tức tốt, chí ít sau khi khóa chặt vị trí, cho dù thật không ngăn cản được, cũng có thể sơ tán dân chúng. Công trình kiến trúc phá huỷ, có thể trùng kiến, người chết rồi sẽ có chút phiền phức.

"Hầu gia."

"Hạ quan có việc bẩm báo."

Lúc này, một giọng nói vang lên, là giọng của Chu Mãn.

"Vào đi."

Rất nhanh.

Chu Mãn tiến vào bên trong trong đại doanh, hướng phía Cố Cẩm Niên làm lễ, sau đó lên tiếng.

"Hầu gia, trong mười chín phủ, ngài yêu cầu một ngàn người đã lên đường, không có gì bất ngờ xảy ra thì giữa trưa ngày mai đều có thể đến trong phủ thành."

Chu Mãn lên tiếng, xác nhận chuyện này.

"Được."

Cố Cẩm Niên nhẹ gật đầu, sau khi cầm công văn trong tay xử lý hoàn tất, hắn đem công văn hồ sơ để ở một bên, đứng dậy nhìn về phía Chu Mãn nói.

"Chu Mãn."

"Bản Hầu hỏi ngươi một việc."

"Ngươi có muốn mạng sống hay không?"

Cố Cẩm Niên lên tiếng, hắn nhìn về phía Chu Mãn, thần sắc ánh mắt lộ ra vẻ vô cùng bình tĩnh.

Nghe nói như thế, cả người Chu Mãn không khỏi sững sờ.

Ông ta cảm giác mình nghe lầm.

Sửng sốt một lát, Chu Mãn trực tiếp quỳ trên mặt đất.

"Hầu gia, hạ quan trước đó hoàn toàn chính là nhất niệm làm sai. Hạ quan ở quận Giang Trung cũng không dám nói là làm việc cẩn trọng nhưng thật sự đã khổ lao không ít. Hầu gia đều có thể hỏi thăm dân chúng."

"Có chút sai lầm hạ quan đã phạm phải nhưng hạ quan tuyệt đối không hề hút máu dân chúng. Bản thân quận Giang Trung đã là quận nghèo. Hạ quan cũng coi là đọc qua mấy năm đèn sách. Nếu như không phải lần này liên quan đến quá nhiều người."

"Hạ quan thật sự không dám làm loạn. Nếu như Hầu gia cho hạ quan một đầu sinh lộ, từ nay về sau, hạ quan nhất định nhận Hầu gia là chủ. Hạ quan dám lập thệ sinh tử, lấy hạo nhiên chính khí Nho đạo lập ngôn."

Chu Mãn làm quan nhiều năm như vậy, một câu của Cố Cẩm Niên ông ta sao có thể nghe không hiểu? Lại sao có thể không hiểu ý của Cố Cẩm Niên.

Nói thật, ông ta hoàn toàn tin tưởng Cố Cẩm Niên có thể giết mình, mà lại là loại muốn giết thì giết.

Bởi vì người đứng ở trước mặt mình chính là Thiên mệnh Hầu đệ nhất Hầu gia Đại Hạ, trưởng tôn của Trấn Quốc Công, hậu thế thánh nhân Nho đạo. Chỉ ba cái danh hàm này đã có thể đem mình ép đến chết.

Muốn giết bản thân, quả thực so với giẫm chết một con kiến hôi còn đơn giản hơn.

Nếu như không phải Cố Cẩm Niên chính là hậu thế thánh nhân Nho đạo, coi như mình không có phạm sai lầm, Cố Cẩm Niên đều có thể tùy ý chém giết bản thân, an dân tâm, định dân ý.

Cho nên ông ta căn bản cũng không hoài nghi Cố Cẩm Niên dám giết chính mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận