Đại Hạ Văn Thánh

Chương 317 Khổng Vũ không phục. Cố Cẩm Niên đi 7 bước làm một bài thơ. Nhất thủ cô thiên ép Thịnh Đường.(6)

“Sớm biết đề?’

“Chuyện này sao có thể?”

“Ai nói không thể, bệ hạ vừa ra đề mục, Cố Cẩm Niên không cần đến nửa khắc đồng hồ đã lên tiếng nên ta mới cảm thấy có chút vấn đề. Quả nhiên có điều bí ẩn ở bên trong.”

“Kỳ thật không có gì bất công? Thơ thành Thiên cổ, cho dù là để ta biết đề mục sớm mấy tháng thì ta cũng làm không ra loại thi từ này.”

“Không giống.”

“Ngươi là ngươi, Thánh tôn là Thánh tôn. Nếu như sớm thông tri cho Thánh tôn một tháng đề mục là gì, lại thuận tiện nói cho Thánh tôn có Thiên mệnh gia trì thì ngươi nhìn Thánh tôn có thể làm ra Thiên cổ thi từ hay không.”

“Còn nữa, bản thi từ này thật ra cũng không phải Thiên cổ thi từ mà là trấn quốc thơ. Nhưng mà dưới sự gia trì của Thiên mệnh nên thơ đã thành Thiên cổ.”

“Nếu như Thánh tôn sớm biết đề thì hôm nay đã sớm vượt lên trước Cố Cẩm Niên, viết ra trấn quốc thơ, cũng có thể trở thành Thiên cổ. Vậy thì Thiên mệnh chính là của Thánh tôn.”

“Có khả năng này.”

“Bất kể là Thánh tôn có thể lấy ra trấn quốc thơ hay không. Sớm biết đề thật sự là khôg ổn, có chút không công bưanfg.”

Trong lúc nhất thời, các loại nghị luận vang lên.

Phần lớn người ngây ngốc nhưng tỉ mỉ nghĩ lại hoàn toàn có thể có vấn đề. Sau khi Vĩnh Thịnh Đại Đế ra đề mục, Cố Cẩm Niên đã lập tức có bài thi.

Chỉ sợ còn chưa đến nửa khắc đồng hồ.

Biết rằng Cố Cẩm Niên có tài hoa nhưng đây rõ ràng là có chút tự tin quá mức đi?

“Ta hiểu rồi.”

“Ngày đó chúng ta vào cung tặng lễ, Cố Cẩm Niên đã sớm nhìn qua họa quyển này. Đề mục là do bệ hạ thông tri cùng Văn Cảnh tiên sinh. Hắn là viện trưởng thư viện nên Văn Cảnh tiên sinh sớm đã thông tri đề mục cho ngươi.”

“Thì ra là thế, trách không được thế tử điện hạ lại lên trước như vậy. Hóa ra đã sớm biết đề mục là gì.”

“Đường đường là thi hội Đại Hạ mà lại náo ra chuyện như vậy. Quả nhiên là sỉ nhục văn nhân.”

Giờ khắc này, các tài tử Phù La cuối cùng cũng có cơ hội lên tiếng.

Cố Cẩm Niên làm thơ thành Thiên cổ khiến cho bọn hắn thật sự biệt khuất khó chịu.

Bây giờ có cơ hội tất nhiên sẽ công kích đầu tiên.

“Không thể vọng đoán như vậy, Văn Cảnh tiên sinh tuyệt đối không phải người như thế.”

“Nhưng mà thế tử điện hạ có thể dùng nửa khắc đồng hồ có thể làm ra Thiên cổ thi từ thật sự có chút vấn đề. Mong rằng thế tử điện hạ có thể giải thích một chút.”

Tam Hoàng tử Thần La cũng nói theo sau nhưng hắn lập tức ngăn cahựn đám ngưười này. Tránh cho bọn hắn ăn nói lung tung.

Nhưng nên nhằm vào vẫn phải nhắm vào.

“Các ngươi đánh rắm, Cố huynh tài hoa hơn ngời, Nho đạo đại tài sao có thể làm loại chuyện này?”

“Thua không dược thì cứ nói thẳng, ở chỗ này nói lời hoang đường gì vậy?”

“Trước đây luôn cho rằng, Khổng gia chính là thế gia Thánh Nhân, có phong phạm Thánh Nhân. Hôm nay xem ra quả nhiên là vũ nhục Thánh Nhân.”

“Không cần biết ra sao, ngày hôm nay thông tri cho các ngươi đề mục, sau mười ngày các ngươi có thể làm ra Thiên cổ thi từ sao?”

Giờ khắc này, đám học sinh thư viện Đại Hạ cũng đứng dậy.

Bọn hắn vốn là một đám nóng tính, nhìn đối phương khiêu khích chửi rủa như vậy, tất nhiên cũng đứng tại chỗ mắng.

Giang Diệp Chu, Vương Phú Quý càng dẫn đầu công kích. Đem mũi nhọn hướng về phía Khổng Vũ.

Dưới đại điện.

Khổng Vũ thấy đám người chửi rủa, ánh mắt nhìn lại, thần sắc kiên định.

“Xin hỏi thế tử, ngày đó Phù La hiến vật quý có phải người đã đoán được sẽ lấy bức tranh làm đề hay không?”

Ánh mắt Khổng Vũ rơi trên người Cố Cẩm Niên.

Đã chọn náo loạn hắn cũng không có ý định che giấu. Dù sao nếu như hiện tại không nháo thì Thiên mệnh này sẽ thuộc về Cố Cẩm Niên.

Hắn bỏ được sao?

Không nỡ.

“Không biết.”

Cố Cẩm Niên cũng thẳng thắn. Hắn thật sự không biết cữu mình sẽ lấy cái này làm đề. Nhưng mà nếu nói hắn không biết chút nào cũng là điều không thể.

Tương đương với việc chuẩn bị tuyển chọn đề, không có chuyện đó nhưng mà cũng có chút suy nghĩ trong lòng.

Bởi vì lúc ấy hắn đã muốn viết bài thơ này nhưng sau đó bị Vĩnh Thịnh Đại Đế ngăn trờ.

Không ngờ là lại ở chỗ này chờ mình.

“Không biết?”

“Thế tử điện hạ, Khổng mỗ thật sự muốn hỏi một câu, bệ hạ vừa mới ra đề mục, còn không đến nửa khắc đồng hồ ngươi đã làm ra bài thơ này.”

“Tài hoa bậc này chỉ sợ đến Thánh Nhân chuyển thế cũng không làm được?”

Khổng Vũ lên tiếng.

Lần nữa nói lại.

Nói gần nói xa thư ra là không thừa nhận thực lực của Cố Cẩm Niên.

“Tốt.”

“Việc này bệ hạ sẽ tra rõ. Nếu thật như vậy sẽ hủy bỏ tư cách. Nếu không có thì cũng không oan uổng người khác.”

“Hôm nay thịnh hội các vị tài tử còn đề thơ thì hãy viết xuống. Nếu không có thì ngày mai lại đến.”

Có Đại Nho nói.

Là giọng nói của Tuần mậu.

Dưới mắt Thiên mệnh sắp đổi chủ, quy về Cố Cẩm Niên, Khổng Vũ đột nhiên xuất hiện không phải là không nhìn nổi sao?

“Chu nho.”

“Việc này hôm nay nhất định phải có giải thích.”

“Bệ hạ.”

“Xin thứ tội cho học sinh.”

“Người đọc sách chúng ta, nuôi hạo nhiên chính khí, tác phong làm việc nên có chính khí lăng nhiên. Học sinh không nhìn được nhất là giở trò dối trá. Nhất là ngay trước mặt tài tử các nước.”

“Nếu như truyền ra ngoài, văn đàn Đại Hạ sẽ trở thành trờ cười thiên cổ.”

“Hôm nay Cố Cẩm Niên nhất định phải cho một gaiỉ thích. Nếu không học sinh bất bình, tài tử các nước bất bình, người đọc sách trong thiên hạ đều bất bình.”

Khổng Vũ hoàn toàn không thèm đếm xỉa.

Hắn quỳ trênmặt đất, hướng về phía Vĩnh Thịnh Đại Đế đập đầu.

Hắn là Thánh tôn.

Hậu nhân của Thánh Nhân không quỳ đế vương.

Nhưng hôm nay quỳ xuống chính là có oan khuất trong lòng. Nếu như chuyện này không xử lý tốt thì thực sự sẽ nháo một trận lớn.

Nhất là Cố Cẩm Niên ưu tú như thế bị người đố kỵ là quá bình thường. Cộng thêm Khổng Vũ giội nước bẩn như vậy Nếu hôm nay không giải thích được

Thì người đọc sách trong thiên hạ đều sẽ chửi rủa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận