Đại Hạ Văn Thánh

Chương 314 Khổng Vũ không phục. Cố Cẩm Niên đi 7 bước làm một bài thơ. Nhất thủ cô thiên ép Thịnh Đường.(3)

Mà những thứ này, Hung Nô đều không có.

Tướng lĩnh Hung Nô hiếu chiến lại dũng mãnh nhưng chỉ có thể biến thành quân cờ cũng bởi vì không có những vật phẩm mang tính mấu chốt này.

Đối với điều này, chính bọn hắn cũng vô cùng phiền muộn, hận trời cao.

Bây giờ cơ hội đến, vô luận là như thế nào hắn đều muốn nói cho xong điều kiện. Nếu không làm dấy lên phong hiểm, cái được không đủ bù cái mất?

“Được.”

Nho sĩ trung niên suy nghĩ cũng không tiếp tục cò kè mặc cả mà tạm thời đáp ứng.

Đạt được hứa hẹn của đối phương, Hung Nô vương cũng gật nhẹ đầu.

Đúng vào lúc này.

Trên thiên khung một quả cầu lửa xẹt qua, rơi xuống trên bình nguyên Hung Nô, dẫn phát địa chấn, hủy đi vô số dê bò, chiến mã.

Tình hình cỡ này làm cho sắc mặt Hung Nô vương trở nên hết sức khó coi.

Đây cũng là điềm xấu quốc vận hạ xuống, chỉ là hắn không ngờ nhanh như vậy đã đến.

Nếu như đây mới chỉ là vừa bắt đầu thì sau này thật sự không biết sẽ thế nào?

“Nhanh chóng điều tra rõ chuyện gì phát sinh.”

Hung nô vương rống to một tiếng để cho thám tử đi thăm dò chuyện gì xảy ra.

Mà cùng lúc đó.

Trong Kinh đô Đại Hạ.

Cảnh tượng cầu lửa vạch phá thiên khung cũng hiện lên trên bầu trời Kinh đô Đại Hạ, vô số dân chúng đều tận mắt chứng kiến.

Mà trong hoàng cung Đại Hạ, một tiếng rồng ngâm vang lên.

Đây là biểu tượng cho việc quốc vận của Đại Hạ được tăng cường.

Thực sự là rồng ngâm.

“Tốt.”

Trong nhất thời, Vĩnh Thịnh Đại Đế đứng dậy, nắm chặt nắm đấm nhịn không được tán thưởng một tiếng.

Văn võ bá quan cũng hưng phấn không thôi.

Hung Nô là địch nhân lớn nhất của bọn hắn. Bọn hắn biết Vĩnh Thịnh Đại Đế ngày đêm đều nghĩ đến đánh trận nhưng bọn họ càng biết là Đại Hạ bây giờ còn chưa thể tuyên chiến với bên ngoài.

Một thế hệ làm chuyện của một thế hệ. Vĩnh Thịnh Đại Đế làm việc của hắn, tiếp sau đây chỉ cần tiếp tục nghỉ ngơi dưỡng sức là được. Đổi một người mới lên đế vị quản lý giang sơn rồi lại nghỉ ngơi dưỡng sức.

Như thế, sau năm mươi năm, khi Đại Hạ hoàn toàn bay lên cao. Lúc ấy đừng nói là đánh Hung Nô, ngay cả đánh Vương triều Phù La, Đại Hạ cũng có lực lượng đánh.

Nhưng thỉnh thoảng Hung Nô ở biên cảnh quấy nhiễu cũng làm người đau đầu. Binh bộ cùng võ tướng cũng không có việc gì bèn dùng lý do này thỉnh cầu phát binh.

Rất nhức đầu.

Bây giờ xảy ra chuyện như vậy chính là chuyện vui lớn. Quốc vận của Hung Nô bị suy yếu, lại bị trọng thuưương, chỉ sợ những năm gần đây căn bản đừng nghĩ đến quấy rối biên cảnh. Mà Binh bộ cùng Võ tướng cũng đừng nghĩ mượn đề tài này đến để nói chuyện với mình.

“Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”

Có người lên tiếng, ở thời điểm mấu chốt hô to bệ hạ vạn tuế.

Lập tức tất cả mọi người đều lên tiếng theo. Ngoại trừ một số sứ thần của nước nhỏ khắc.

Nghe bách quan hô to.

Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng thoải mái lạ thường.

Chỉ là hắn cũng không nói gì thêm mà nhìn qua Cố Cẩm Niên.

“Cẩm Niên.”

“Hôm nay ngươi làm ra Thiên cổ thi từ suy giảm quốc vận Hung Nô, giương cao quốc uy của Đại Hạ. Ngươi nói xem ngươi muốn ban thưởng cái gì. Chỉ cần không đến mức quá phận thù trẫm đều có thể ban cho ngươi.”

Vĩnh Thịnh Đại Đế nói.

Hắn rất hưng phấn cũng vui vẻ lạ thường.

Chuyện hôm nay khiến cho lòng hắn không thể nào bình tĩnh.

“Hồi bệ hạ.”

“Học sinh cho rằng, giyơng cao quốc uy của Đại Hạ ta là bản chức của Nho giả. Học sinh không cần bất kỳ loại ban thưởng gì.”

Cố Cẩm Niên cự tuyệt tất cả các loại ban thưởng.

Bởi vì nếu chính mình nói muốn cái này cái kia sẽ rất khó coi, cái gì cũng không cần mới là tốt nhất.

Nhìn xem Hoàng đế cho cái gì.

Chuyện lớn như vậy, nếu cho quá ít thì tất cả mọi người đều nhìn. Cho quá nhiều thì ta cũng có thể tiếp nhận. Dù sao cũng nhìn ở ngài.

Hơn nữa còn ra vẻ mình ngông nghênh lăng nhiên.

Quả nhiên nghe vậy, Vĩnh Thịnh Đại Đế hết sức hài lòng. Hắn thoáng suy tư, sau đó nhìn Cố Cẩm Niên nói.

“Đã như vậy, vàng bạc bình thường đối với ngươi cũng vô dụng.”

“Trẫm ban thưởng cho ngươi ba viên Vương châu thì sao?”

Vĩnh Thịnh Đại Đế nói ban thưởng cho Cố Cẩm Niên ba viên Vương châu.

Hắn rất đại khí, vừa mở miệng chính là ba viên Vương châu. Chỉ là điều này lại khiến thần sắc của văn võ bá quan biến đổi.

Trước đó vè chuyện quận Giang Ninh mà Cố Cẩm Niên đã đạt được sáu viên Vương châu. Bây giờ lại thêm ba viên Vương châu nữa là thành chín viên.

Đến Vương gia cũng không có chín viên Vương châu mà một mình Cố Cẩm Niên lại có chín viên. Quay đầu lại tùy tiện cho ba viên, vậy dựa theo chế độ Lễ bộ mà nói có thể thỏa mãn phải phong Hầu.

Nhất thời, trong lòng bách quan có rất nhiều ý nghĩ.

Phe Trấn Quốc Công tất nhiên đại hỉ, mà phe quan văn lại nhíu chặt lông mày.

Mặc dù nói, chỉ còn thiếu ba viên cuối cùng cũng không cần quá gấp gáp. Nhưng dù sao cũng đã gom đủ chín viên Vương châu, cứ tiếp tục như vậy, chẳng may Cố Cẩm Niên lại lập nên đại công gì thì ngăn cản không được.

Lập tức giọng nói của Dương Khai vang lên.

“Bệ hạ thánh ân.”

“Nhưng mà hôm nay thế tử làm thi từ lại là Thiên cổ thi từ khiến cho bọn ta kính nể vạn phần. Ban thưởng ba viên Vương châu có chút hư vô.”

“Thần nhìn thế tử cũng sắp cập quan. Không bằng bệ hạ ban thưởng một trạch phủ. Cũng miễn cho thế tử điện hạ sau khi cập quan lại không có phủ trạch.”

Giọng nói của Dương Khai vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận