Đại Hạ Văn Thánh

1333 Hứa Ngôn, ngươi đâm sau lưng ta sao? (3)

Lời này vừa ra, sắc mặt của Hứa Ngôn có chút khó coi, ánh mắt của bách quan lại càng thêm dữ dằn.

"Đúng vậy."

"Đây đúng là lời lão phu đã nói, nhưng ý của lão phu là gì?"

"Lão phu muốn ngươi nhìn kỹ vào sự phồn vinh của Bất Dạ Thành Đại Hạ, cẩn thận học hỏi Thiên Mệnh Hầu làm như thế nào để cho kinh đô của Đại Hạ trở nên phồn vinh."

"Sao ngươi lại lý giải thành muốn ngươi tố cáo vậy?"

"Trường Vân Thiên, ngươi đây là tự hiểu nhầm, còn muốn vu oan hãm hại lão phu?"

"Thứ nhất, lão phu kính nể Thiên Mệnh Hầu không thôi."

"Thứ hai, lão phu cũng cảm thấy cực kỳ hứng thú đối với Bất Dạ Thành Đại Hạ, ngươi xem, đây là ngân lệnh của tửu lâu Đại Hạ, hôm qua lão phu đã mua đó, mua để đợi lúc nhàn hạ đi tới tửu lâu Đại Hạ giải trí một chút."

"Nếu lão phu thực sự không vừa lòng thì còn có thể mua ngân lệnh sao? Hơn nữa, nếu thật sự không vừa lòng, vì sao lão phu không tự ra mặt nói, còn cần mượn tay ngươi?"

"Ngươi tuy là Ngự Sử, thì cũng chỉ là một Ngự Sử mà thôi, lão phu đường đường một Hộ Bộ Thượng Thư, chẳng nhẽ không thể tự bẩm tấu hay sao."

"Các vị, các vị bình xét phân xử giúp lão phu, có đúng như thế hay không?"

Hứa Ngôn mở miệng, lời nói chính nghĩa.

Mắng đến nỗi Trường Vân Thiên không nói lên lời.

Hắn ta thân là Đại Nho, đọc sách nhiều năm như vậy, được dạy bảo vô cùng tốt, nhưng một khắc này, hắn ta thật sự muốn chửi mẹ nó.

Ngươi con mẹ nó là lão già ngang ngược, ngươi hãm hại ông đây đúng không?

Ta con mẹ nó đường đường một đại nho, một trong anh hào kiệt xuất nhất của phủ Đại Đạo, ta phối hợp với ngươi, giúp ngươi giải quyết vấn đề, ngươi lại chơi ta?

Ta xxx con mẹ ngươi.

Trường Vân Thiên đúng là có hơi xốc nổi xúc động, hôm qua lúc viết bản tấu chương này, hắn ta viết rất lâu, hơn nữa còn suy nghĩ cặn kẽ từng câu từng chữ.

Hơn nữa hắn ta đã mường tượng ra rất nhiều, nào là Dương Khai sẽ phản bác như thế nào, Vương Khải Tân sẽ phản bác thế nào, thái độ của bệ hạ là thế nào, thái độ của bách quan lại gì.

Cảnh tượng có thể xảy ra hắn ta đều đã tưởng tượng ra, chỉ tuyệt nhiên không nghĩ tới, con mẹ nó lão già ngang ngược này, thế mà lại bẫy ta?

"Bệ hạ."

"Hứa đại nhân căn bản là e ngại uy vọng của Thiên Mệnh Hầu, cho nên không dám thừa nhận."

"Chuyện này, thần thật sự không có nói dối."

"Thỉnh bệ hạ minh giám."

Trường Vân Thiên tức không chịu được, nhưng hắn ta vẫn không nói lời thô tục, mà là nhìn về phía Vĩnh Thịnh Đại Đế, hi vọng vị Hoàng Đế này có thể cho hắn ta sự công bằng.

Hắn ta biết, Vĩnh Thịnh Đại Đế rất sủng ái Cố Cẩm Niên, thế thì sao đây? Chỉ cần là một vị đế vương anh minh, thì không thể làm xằng làm bậy được.

Sai là sai. Đúng là đúng.

Trừ phi đây là một hôn quân, nhưng rất rõ ràng, Vịnh Thịnh Đại Đế không phải là một hôn quân, nếu như là một hôn quân thì hắn ta cũng không thể tạo phản thành công.

Nghe được Trường Vân Thiên nói thế.

Bên trên Long ỷ, Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng rất trực tiếp, vươn tay ra nhìn Trường Vân Thiên chậm rãi mở miệng.

"Mang tấu chương tới đây, để trẫm nhìn xem."

Vĩnh Thịnh Đại Đế lên tiếng, nói lời này xong, Ngụy Nhàn lập tức đi xuống bên dưới, mang sổ con dâng lên cho Vĩnh Thịnh Đại Đế.

Trên Long ỷ, Vĩnh Thịnh Đại Đế mở tấu chương ra, cẩn thận quan sát.

Giờ khắc này, bách quan đều im lặng.

Bọn họ không biết rốt cuộc thì Vĩnh Thịnh Đại Đế suy nghĩ gì, dù sao bọn họ cũng không biết việc Vĩnh Thịnh Đại Đế xuất cung ngày hôm qua, tuy rằng Cố Cẩm Niên đã lời thề son sắt, tin tưởng Vĩnh Thịnh Đại Đế sẽ đi.

Rốt cuộc là thế nào, bọn họ cũng không rõ ràng lắm.

Còn nữa là, thật ra đám người này cũng có chút sợ hãi, nếu như Hoàng Đế thật sự không đồng ý cho mọi người tham gia vào chuyện của Bất Dạ Thành Đại Hạ, vậy phải làm thế nào?

Cho nên bọn họ có chút lo lắng đề phòng.

Rất nhanh, Vĩnh Thịnh Đại Đế xem xong tấu chương, sau đó chậm rãi mở miệng nói.

"Viết không tồi."

"Lần sau không cần viết nữa."

Vĩnh Thịnh Đại Đế vừa mở miệng, lúc nửa câu đầu thốt ra, Trường Vân Thiên nhẹ nhàng thở ra một hơi, hắn ta biết mình đã thành công.

Bách quan thay đổi sắc mặt.

Nhưng sau khi nghe được vế sau, sắc mặt Trường Vân Thiên trở nên có chút nhục nhã, bách quan lại nhẹ nhàng thở ra.

Được lắm.

Cẩm Niên đã xử lý được vấn đề phía bệ hạ rồi sao?

Đây đúng là đại hỉ đó.

"Bệ hạ, việc này..."

Trường Vân Thiên không biết mình nên nói cái gì.

Song, Vĩnh Thịnh Đại Đế đứng dậy khỏi long ỷ, nhìn Trường Vân Thiên từ trên xuống dưới.

"Ngươi thân là Ngự Sử, giám quan là chức trách của ngươi, nhưng vậy cũng không thể vô cớ buộc tội được."

"Trên tấu chương của ngươi viết, Bất Dạ Thành Đại Hạ hủy căn cơ của Đại Hạ."

"Trẫm không tranh cãi với ngươi, để cho bách quan quyết định đi."

"Chư vị ái khanh, đối với Bất Dạ Thành Đại Hạ, các vị ái khanh có cái nhìn thế nào?"

Vĩnh Thịnh Đại Đế mở miệng, ông ấy sao có thể không biết Trường Vân Thiên là ai?
Bạn cần đăng nhập để bình luận