Đại Hạ Văn Thánh

Chương 74

Nhưng lúc này, một giọng nói lại chậm rãi vang lên.

“Người đâu.”

“Đem những tên vừa mới hồ ngôn loạn ngữ toàn bộ bắt đến nhà lao Huyền Đăng Ti. Nói xấu tôn tử của Quốc Công đương triều cần nghiêm trị không tha.”

Đột ngột ở giữa.

Thanh âm của Cố Ninh Nhai vang lên.

Hắn treo đao mà đến, quanh thân phát ra khí tức băng lãnh, chấn nhiếp toàn trường.

Theo Cố Ninh Nhai đến, trong lúc nhất thời hơn mười người bị truy nã tại chỗ, sắc mặt trắng bệch, trong mắt tràn đầy hối hận cùng sợ hãi.

“Yên lặng.”

Cũng vào lúc này.

Thanh âm của quan chủ khảo vang lên.

Là một Nho giả, tóc trắng phơ, có chút không vui nhìn qua Cố Ninh Nhai.

Dường như cả thấy chán ghét đối với Cố Ninh Nhai ngang ngược như vậy.

Nhưng hắn không có quyền ngăn lại, lại chỉ có thể hô một tiếng để Cố Ninh Nhai thu liễm lại một chút.

Mà theo giọng nói của lão giả vang lên, hơn bốn mươi người ở trong trường thi lộ ra nét mừng giống nhau.

Bởi vì Cố Ninh Nhai quấy rầy, dẫn đến nhiều người phân thần, không ở thời khắc mấu chốt tiến vào trường thi nên cuộc thi lần này chỉ có bốn mươi người. Đối với bọn hắn mà nói, cạnh tranh ít đi rất nhiều.

Mà lúc này, lão giả lất ra một cẩm nang, sau khi mở ra, một trang chữ viết xuất hiện, phía trên đột ngột viết một chữ [kiếm].

“Trận nhập thi thứ năm mươi bảy bắt đầu.”

“Khảo đề lần này là kiếm.”

Lập tức hơn bốn mươi thí sinh đều ngẩn người.

Lấy thời tiết, hoa cỏ làm đề bọn hắn có thể hiểu được.

Lấy kiếm làm đề.

Trong lúc nhất thời, để bọn hắn có chút không biết làm sao.

Mà ở trong trường thi.

Cố Cẩm Niên cũng thoáng trầm mặc.

Đầu óc hắn nhanh chóng lục soát các thi từ liên quan đến kiếm.

Một lát sau.

Một bài thi từ lập tức xuất hiện trong đầu.

Chỉ là Cố Cẩm Niên cũng không lập tức viết.

Mà là nhắm mắt lại.

Tâm thần đắm chìm.

Chờ đợi lúc nhập thần mới có thể đặt bút.

Thời gian từng chút một trôi qua.

Tất cả mọi người đang quan sát.

Đối với tình huống của Cố Cẩm Niên như vậy, ở trong mắt của rất nhiều người nhìn thấy cũng là rất hợp lý, không có gì ngoài dự tính.

Tất cả mọi người đều nhận định là Cố Cẩm Niên dùng danh sách ghi chép thẳng để qua cửa thứ nhất.

Cho dù là Cố Ninh Nhai cũng cho là như vậy.

Mà trong chốc lát.

Một trận gió mát thổi qua.

Thổi nhăn giấy Tuyên thành trên bàn.

Lúc này.

Cố Cẩm Niên chậm rãi mở ra đôi mắt.

Hắn nhấc bút lên.

Không chút do dự, vung bút mực huy sái.

“Mười năm mài một kiếm, sương lưỡi đao chưa từng thử.”

“Hôm nay đem bày ra quân, ai có sự tình bất bình.”

Thơ ngũ ngôn.

Cố Cẩm Niên một mạch mà thành, không có bất kỳ cái gì trở ngại.

Hắn huy sái chí khí trong lòng.

Cũng như muốn thuật lại tình cảm của mình.

Bất kể là chính chủ thân thể này hay là chính mình.

Đọc sách mười năm.

Hôm nay, hắn làm một thanh kiếm này, rốt cục muốn triển lộ phong mang.

Mà sau khi Cố Cẩm Niên đặt bút.

Trong chốc lát.

Cổ thụ bên trong bỗng rung động khó hiểu.

Sau đó.

Một màn để Cố Cẩm Niên kinh ngạc xuất hiện.

Trên giấy lớn.

Mỗi một chữ tản mát ra quang mang kim sắc.

Trong chốc lát, quang mang tràn ngập, lóa mắt vô cùng, chiếu vào trong mắt mọi người.

Sau đó, giấy Tuyên như dương, trút xuống quang mang kim sắc như dòng lũ, đem xung quanh bao phủ.

Dường như là một nháy mắt.

Sáu vị quan chủ khảo sắc mặt đại biến.

Quần chúng vây xem xung quanh cũng hoàn toàn kinh ngạc.

Nhưng thần sắc kinh ngạc nhất thuộc về Cố Ninh Nhai.

Hắn si ngốc nhìn tất cả.

Trong mắt đều là không tin được.

“Dị tượng.”

“Là dị tượng.”

“Thơ này thế mà ẩn chứa dị tượng.”

Rất nhanh.

Thanh âm phô thiên cái địa vang lên.

Quang mang kim sắc càng ngày càng nghiêm trọng, càng xông lên mười trượng chi cao.

Bên trong thôn Tiểu Khê.

Tất cả mọi người đều thấy được.

Cửa phía Nam thôn Tiểu Khê.

Tất cả mọi người an tĩnh.

Đám người nhìn chăm chú.

Bên trên trường thi.

Giấy Tuyên trước mặt Cố Cẩm Niên nở rô kim quang.

Mặc dù không có kinh thiên động địa như vậy nhưng quang mang kim sắc này cũng làm cho tất cả mọi người nơi đây chú ý.

Đây là dị tượng.

Dị tượng Nho đạo.

Mọi người ở đây, mấy ai có thể gặp dị tượng?

Dị tượng Nho đạo, chỉ có Đại Nho mới có thể ngưng tụ. Hơn nữa còn không phải cứ muốn ngưng tụ là có thể ngưng tụ.

Cần phải ứng nghiệm cảnh, ứng tâm, ứng đề mới có xác xuất ngưng tụ ra dị tượng.

Dị tượng xuất hiện đại biểu trực tiếp cho cực giai, đây là điều không thể nghi ngờ.

Về phần dị tượng tồn tại, trăm ngàn năm qua người đọc sách cho rằng đó chính là ý chí Nho đạo.

Bọn hắn có rằng, trong lòng người đọc sách có hạo nhiên chính khí, vì thương sinh bình thiên hạ, thuận theo thiên ý cho nên có thể ngưng tụ tài hoa.

Nhưng Nho đạo một mạch không thể hồ quán đỉnh, cũng vô pháp tiếp nhận truyền thừa, cần mình lĩnh ngộ cho nên Nho đạo đại năng sau khi chết, tinh khí thần của hắn sẽ hoá thành hạo nhiên chính khí, thủ hộ giữa thiên địa.

Đây cũng là lý do vì sao các vương triều lớn kiêng kỵ giết nho.

Nho giả dù chết nhưng thần vận ở giữa thiên địa.

Nếu như có văn chương thi từ, dị thường sáng chói sẽ đạt được ý chí Nho đạo tán thành, từ đó diễn hoá ra một chút dị tượng.

Dị tượng càng to lớn thì có nghĩa là ý chí Nho đạo đạt được càng mạnh.

Thậm chí nghe đồn ở văn chương thi từ Nho Đạo có thể lấy được tán thành của Thiên địa nhưng mà loại tình huống này rất khó. Từ xưa đến nay chỉ có Thánh Nhân mới có thể làm được.

Giờ khắc này, tất cả mọi người đều chú ý đến lần dị tượng này.

Bên trong thôn Tiểu Khê.

Từ trên xuống dưới không có ai không nhìn chăm chú nơi đây.

Dị tượng kim sắc phóng cao hơn mười trượng.

Lộng lẫy.

Chủ yếu hơn chính là từng đạo tài hoa từ bốn phương tám hướng vọt đến, chui vào thể nội của Cố Cẩm Niên.

Cơ chỉ chỉ trong nháy mắt, trái tài hoa bên trong đã biến đỏi, một màu thuần kim, hoàn mỹ thành thục.

Hơn nữa còn dưỡng dục ra trái thứ hai, khoảng cách đến đoạn thứ ba thành thục chỉ thiếu một chút xíu.

Điều này khiến cho Cố Ninh Nhai hơi kinh ngạc.

Người trước hiển thánh thế mà có thể thu được tài hoa?

Hắn rất hiểu kì, nhưng mà bên ngoài vẫn tỏ vẻ bình tĩnh hoàn toàn, không có bất kỳ điểm dị dạng gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận