Đại Hạ Văn Thánh

1367 Lấy hồng trần thành đạo trận, xem ngàn chuyện của ngàn người, minh ngộ ra học vấn cùng đạo nghĩa thuộc về mình!(8)

Ba thành rất nhiều, nhiều đến mức mà người thương hội Giang Nam sẽ không đồng ý, nhưng như vậy lại chứng minh một điểm, Tần Vương là thật sự nguyện ý cùng bọn họ hợp tác.



Hắn ta không quan tâm Tần Vương tham, hắn ta chỉ sợ Tần Vương không tham.



Nhưng không biết vì cái gì, hắn ta vẫn có chút không tin Tần Vương.



Trầm mặc một hồi.



Trường Vân Thiên đứng dậy rời đi.



Thẳng đến nhà ở của mình.



Hai người Lý Nhược Du cùng Lục Thành Ngôn không hề rời đi, vẫn luôn ở bên trong phủ trạch.



"Sư huynh, chuyện gì xảy ra, Tần Vương có ý gì? Vì sao sư huynh xem ra, dáng vẻ tâm sự nặng nề?"



Lục Thành Ngôn có chút hiếu kỳ, hỏi thăm Trường Vân Thiên.



Trường Vân Thiên có chút trầm mặc.



Chờ sau khi về lại đem chuyện cùng Tần Vương toàn bộ nói ra.



Đợi sau khi nói xong, hai người cũng có chút trầm mặc.



"Sư huynh, người vẫn hoài nghi Tần Vương sao?"



Lý Nhược Du lên tiếng, hỏi thăm Trường Vân Thiên.



"Ừ."



"Tần Vương không làm sai, nhưng ta chính là lo lắng."



Trường Vân Thiên nhẹ gật đầu.



Tần Vương đối bọn họ rất trọng yếu, là một quân cờ cực kỳ trọng yếu, chí ít tại bên trong vương triều Đại Hạ, là một quân cờ vô cùng trọng yếu.



Nhưng vấn đề là Tần Vương nhất định phải là người của bọn họ. Nếu như không phải thì con cờ này sẽ hại bọn họ.



"Sư huynh."



"Kỳ thật ngươi nghĩ nhiều."



"Lão sư đã từng nói, tính cách một người chắc là sẽ không thay đổi."



"Kỳ thật sư đệ ngược lại cảm thấy, Tần Vương không có bất kỳ chỗ nào đáng giá hoài nghi."



"Bản thân ông ta liền muốn tranh đoạt hoàng vị, không phải là bởi vì chúng ta tham dự ông ta mới muốn tranh đoạt hoàng vị, mà là ông ta vẫn luôn có ý nghĩ này."



"Bây giờ sư huynh đến, Tần Vương có lý do gì cự tuyệt?"



Lý Nhược Du lên tiếng, hắn ta nói ra suy nghĩ của mình.



"Nếu như Tần Vương thật muốn cùng ta hợp tác, vì sao thái độ đối với ta, luôn cảm giác có chút không đúng."



Trường Vân Thiên nhíu mày hỏi.



Điểm nghi ngờ lớn nhất trong lòng hắn ta, chính là thái độ của Tần Vương đối với chính mình, hoàn toàn không giống như là muốn hợp tác, ngược lại có một loại cảm giác ghét bỏ mình.



Nghe nói như thế, Lý Nhược Du tiếp tục lên tiếng.



"Sư huynh, điểm này người quả nhiên là kẻ trong cuộc thì mê, kẻ bàng quan thì tỉnh."



"Ngươi nghĩ lại xem, ngài đối Tần Vương bảo trì đề phòng, ngược lại một câu, Tần Vương vì sao đối với ngài không sinh ra đề phòng?"



"Ông ta là Vương gia Đại Hạ, trong mắt mọi người đều là tồn tại bối cảnh thâm bất khả trắc, vì sao huynh không đi ủng hộ Thái tử, ngược lại đi ủng hộ ông ta? Ông ta có lý do gì tin tưởng, huynh nhất định đang giúp ông ta chứ?"



Lý Nhược Du lên tiếng, một câu nói kia, để Trường Vân Thiên cùng với Lục Thành Ngôn trong mắt sáng lên.



Bởi vì lý do này nghe còn có chút ý tứ.



"Nhưng nếu như Tần Vương muốn cùng ta hợp tác, vì sao còn cùng Cố Cẩm Niên quan hệ gần như thế? Điều này không cần thiết."



Trường Vân Thiên tiếp tục hỏi.



"Vậy còn không đơn giản sao sư huynh, Tần Vương cùng Cố Cẩm Niên quan hệ vốn dĩ đã tốt rồi, mặc dù Cố Cẩm Niên tỉ lệ lớn là không thể nào ủng hộ ông ta nhưng Tần Vương cũng sẽ không đắc tội Cố Cẩm Niên."



"Sư huynh, kỳ thật nói một câu, huynh không nên tức giận, ở trong mắt sư đệ xem ra, sư huynh sở dĩ đối Tần Vương có mâu thuẫn, hoàn toàn là bởi vì Cố Cẩm Niên."



"Lần này Đại Hạ xảy ra Thiên tai, sư huynh bị Cố Cẩm Niên nhanh chân đến trước, nếu nói không có một chút tức giận trong lòng thì sư đệ không tin."



"Chính bởi vì sư huynh có chút tức giận này cho nên sư huynh khắp nơi đều muốn cùng Cố Cẩm Niên so sánh. Thái độ của Tần Vương đối với Cố Cẩm Niên vô cùng tốt, nhưng đối với sư huynh có thể vẫn mang theo một chút lòng đề phòng, cho nên sư huynh mới thấy mâu thuẫn Tần Vương như vậy."



"Sư đệ đứng ở trên góc độ này mà xem thì hành động của Tần Vương không hề phạm sai lầm, tân tân khổ khổ chống cự lại Thiên tai Đại Hạ. Kết quả rơi xuống tội danh giết hại dân chúng, Thái tử không làm gì, ngược lại được dân chúng càng thêm yêu quý."



"Thậm chí náo ra phụ tử quyết liệt, đây không thể nào là đang lừa gạt chúng ta. Cho dù là thật sự lừa gạt chúng ta đi nữa thì thanh danh hỏng chính là hỏng rồi. Tần Vương vốn là không bằng Thái tử, hiện tại thanh danh bại hoại, theo thủ đoạn thông thường thì Tần Vương tuyệt đối không thể trở thành người kế vị."



"Trừ phi trong lòng Tần Vương không có bất kỳ tâm lý tranh đoạt nào. Nếu không, chỉ cần ông ta có, ông ta nhất định phải dựa vào chúng ta. Dựa vào những thủ đoạn phi thường của chúng ta để trở thành Hoàng đế."



"Phụ hoàng của ông ta là nhờ tạo phản lấy được hoàng vị. Vì sao ông ta không thể như thế?"



"Sư huynh, huynh cảm thấy thế nào?"



Lý Nhược Du tiếp tục lên tiếng.



Nói đến đây, Trường Vân Thiên trầm mặc, mà Lục Thành Ngôn cũng lên tiếng nói.



"Sư huynh, Lý sư huynh mặc dù nói chuyện có chút không dễ nghe, nhưng sự thật xác thực như thế. Đương nhiên Lý sư huynh có mấy câu nói không đủ tinh chuẩn, sư huynh không phải là bởi vì Cố Cẩm Niên mà khắp nơi so sánh. Chỉ là bởi vì một số người không có mắt, mới có chút bực tức."



Lục Thành Ngôn lên tiếng, hắn ta nhìn thấy Trường Vân Thiên nãy giờ không nói gì, nghĩ lầm Trường Vân Thiên có chút không vui.



Dù sao nhắc đến Cố Cẩm Niên, Trường Vân Thiên không phục cũng hợp tình hợp lý.



Cho nên cố ý bổ sung một chút.



Chỉ là, Trường Vân Thiên lắc đầu nói.



"Lý sư đệ nói không sai, đoạn thời gian này đúng thật là ta bởi vì Cố Cẩm Niên, cho nên làm việc có chút vọng động, hơn nữa còn không có lý trí."



"Xác thực, điểm này không sai."



"Lý sư đệ, ngươi nhắc nhở vô cùng tốt."



Trường Vân Thiên lên tiếng, hắn ta trực tiếp thừa nhận sai lầm của mình, sau đó đứng dậy, hướng phía Lý Nhược Du một bái.



Xem như thụ giáo.



Ngay sau đó, Trường Vân Thiên hít sâu một hơi nói.



"Đã như vậy thì cứ nhìn Tần Vương đến cùng có thể làm như vậy hay không. Nếu như Tần Vương thật sự nguyện ý bao che những thương nhân này, sẽ hoàn toàn tiếp nhận Tần Vương, để ông ta chứng kiến thực lực chân chính của chúng ta một lần."



"Miễn cho Tần Vương coi chúng ta là người tầm thường."



Trường Vân Thiên lên tiếng, nói như thế.



Hắn ta cũng đã nghĩ thông, không tiếp tục xoắn xuýt việc Tần Vương đến cùng có dị tâm hay không.



Mà cùng lúc đó.

Bên trong thư viện Đại Hạ .



Cố Cẩm Niên nhìn về phía Tô Văn Cảnh, đem cách nhìn của chính mình đối với học thuật trình bày một lần.



Tô Văn Cảnh nghe xong.



Vẫn luôn trầm mặc cho tới bây giờ.



"Cẩm Niên."



"Học thuật của ngươi cố nhiên tốt, so với trước đó đặc sắc càng nhiều, nhưng có một chút, chính là ngươi nhắc tới tất cả học thuật, đều là nói suông."



"Nói cách khác, giống như một tượng đá tinh mỹ nhưng không có thần ở trong đó."



"Ngươi cần phải đi ngộ đạo."



"Lấy hồng trần thành đạo trận."



"Xem ngàn người ngàn chuyện."



"Cảm ngộ học thuật của bản thân, lĩnh ngộ ra đạo lý trong lòng."



Tô Văn Cảnh lên tiếng, Cố Cẩm Niên lần này cùng ông ấy nói một chút học thuật, đúng thật là rất đặc sắc, nhưng từ đầu đến cuối ông ấy đều cảm thấy thiếu sót một chút gì đó.



Sở dĩ nói ra ý nghĩ này, để Cố Cẩm Niên đi làm.



"Lấy hồng trần thành đạo trận?"



Cố Cẩm Niên có chút trầm mặc.



Hết lần này đến lần khác suy nghĩ.



"Trên người ngươi có nhiều gông xiềng lắm. Tất cả mọi chuyện đều chồng chất trên thân một mình ngươi. Ngươi quên mất việc ban đầu Nho giả phải tu thân dưỡng tính, gánh vác trở thành gông xiềng, khóa lại con đường tiến lên của ngươi."



"Cẩm Niên, từ kinh đô Đại Hạ xuất phát, một tháng sau, Tắc Hạ học cung liền mở ra, chỉ cần trước khi Tắc Hạ học cung mở ra ngươi có thể đến là đủ."



"Một tháng này, buông xuống vinh quang của ngươi, buông xuống thân phận của ngươi, lấy tâm bình tĩnh, đi chứng kiến tất cả thế gian này."



"Thiện cũng tốt, ác cũng được, ngươi dùng tâm để xem lòng người, không cần có ý đồ nhúng tay. Chỉ đến xem, đi nghe, đi cảm ngộ."



"Chỉ có như vậy."



"Mới có thể lĩnh ngộ ra đạo lý trong lòng ngươi, học thuật của ngươi, mới có thể minh ngộ."



Tô Văn Cảnh lên tiếng.



Ông ấy hi vọng Cố Cẩm Niên đi một chút, mà quên đi tất cả đi xem một lần.



Những vinh diệu, thân phận, địa vị, thực lực này, kỳ thật cũng coi như một loại gông xiềng.



Nghe Tô Văn Cảnh lên tiếng, Cố Cẩm Niên lâm vào trầm mặc.



"Vậy lúc nào thì đi?"



Cố Cẩm Niên lên tiếng, hỏi Tô Văn Cảnh.



Đối phương lắc đầu, nhìn Cố Cẩm Niên nói.



"Không nên hỏi lúc nào, không cần quan tâm đến lúc nào."



"Ngày mai cũng tốt, hôm nay cũng được, ngươi cảm thấy lúc nào có thể ra ngoài đi thì đi, nên đi lúc nào thì đi."



"Ghi nhớ, quên đi tất cả. Bất kỳ chuyện gì đều không cần suy nghĩ nữa."



"Đừng để gông xiềng chân chính trói buộc ngươi."



Tô Văn Cảnh đứng dậy, vỗ vỗ bả vai của Cố Cẩm Niên, sau đó trở lại bên trong thư phòng của mình.



Mà nháy mắt.



Cố Cẩm Niên càng thêm trầm mặc.



Đúng thật là, khoảng thời gian này rất rất nhiều chuyện trở thành gông xiềng, cho dù ở Văn cung ngộ đạo, mình cũng có rất nhiều chuyện liên lụy.



Mình là nên đi rồi.



Minh ngộ học thuật trong lòng.



Một lát sau, Cố Cẩm Niên cười cười, hắn đứng dậy, hướng phía thư viện đi ra ngoài.



Nhưng rất nhanh, Tô Văn Cảnh cầm một bài thơ đi ra, nở nụ cười.



Chuẩn bị để Cố Cẩm Niên giám thưởng một lần.



Nhưng sau khi đi ra lại phát hiện Cố Cẩm Niên đã rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận