Đại Hạ Văn Thánh

832 Chuyện thôn phế tích, Cố Cẩm Niên giận dữ điều khiển đại quân san bằng Ninh Vương phủ!(4)

Giờ khắc này, Cố Cẩm Niên không nhịn được.

Buồn cười là trước đó hắn còn đang suy nghĩ năm ngàn lượng hoàng kim có đủ để bồi thường hay không.

Hiện tại xem ra là mình quá ngây thơ.

“Từ Tiến.”

Một lát sau.

Cố Cẩm Niên hít sâu một hơi, gọi Từ Tiến đến.

“Có mạt tướng.”

Từ Tiến lên tiếng, một chân quỳ trên đất.

“Đi thành Đồng Quan.”

“Để cho gia gia ta tự mình đến.”

“Mang theo ba mươi vạn binh.”

“Để cho người hỏa tốc đi Kinh đô.”

“Đem việc này bẩm báo với bệ hạ, đem Thiên Vũ quân toàn bộ điều đến.”

“Vây quét phủ Ninh Vương.”

“Thông báo cho bệ hạ, mặc kệ ảnh hướng lớn đến đâu ta cũng muốn cho Ninh Vương trả giá bằng máu.”

Giọng nói của Cố Cẩm Niên vô cùng băng lãnh.

Hắn đã thật sự nổi giận.

Hai thôn hơn 700 người.

Hơn 700 sinh mệnh vô tội.

Cứ như vậy tùy tiện bị giẫm đạp dưới chân, nói giết là giết.

Hắn phẫn nộ không chỉ vì vậy.

Mà là hành vi của Lý Lãnh Thu. Hắn ta dám làm như vậy chứng minh trước đo Lý Lãnh Thu đã làm không ít chuyện như vậy.

Nói cách khác, người chết trong tay Lý Lãnh Thu tuyệt đối không chỉ là 700 người này. Có thể là một ngàn, cũng có thể là mấy ngàn.

Tây Cảnh rất lớn.

Lớn đến mức thiếu đi mấy ngàn người, cơ bản sẽ không dẫn đến bất kỳ tranh luận gì.

Nếu như mình không đi qua thôn phế tích thì chuyện này mình cũng không biết.

Đây chỉ vẻn vẹn là một Ninh Vương.

Vương gia của Đại Hạ cũng không chỉ có một người.

Các Thế tử khác có lẽ sẽ không táng tận lương tâm như Lý Lãnh Thu nhưng ít nhiều cũng sẽ làm loại chuyện như thế này sao?

Mình không phải muốn phong Hầu sao?

Vậy ngay ở trước khi mình phong Hầu làm ra một chuyện mà không người nào dám làm, cũng không người nào dám nghĩ.

“Mạt tướng tuân mệnh.”

Từ Tiến tiếp nhận lệnh bài.

Không nói hai lời, trực tiếp mang người tiến về thành Đồng Quan. Mọt chi đội ngũ khác thì lao về hướng Kinh đô Đại Hạ.

“Hiền đệ.”

“Đệ đi theo bọn họ trở về đi.”

“Chuyện này đệ không nên dính vào.”

“Không có quan hệ gì đến đệ.”

Sau khi hạ lệnh, Cố Cẩm Niên nhìn về phía Khổng Hiên, nói hắn ta không cần phải tham dự vào, nên về Kinh.

“Huynh trưởng, thân là người đọc sách gặp phải thảm trạng như vậy của dân chúng nếu không thể tận chút sức mọn thì xấu hổ là người đọc sách.”

“Chuyện này đệ nhất định phải tham dự vào. Đợi sau khi chuyện kết thúc, ngu đệ nhất định sẽ để Khổng gia tuyên truyền ra ngoài, công kích Ninh Vương, giận dữ mắng mỏ những kẻ quyền quý như vậy.”

Khổng Hiên tức giận nói.

Hắn ta cũng là người, còn là một người đọc sách. Nhìn thấy chuyện như vậy sao có thể thờ ơ?

Nhìn thấy Khổng Hiên như thế.

Cố Cẩm Niên hít sâu một hơi. Hắn không nói gì thêm chỉ nhẹ gật đầu, đi trở lại bên trong ngọc liễn.

Khổng Hiên lập tức vào theo.

Rất nhanh, bên trong ngọc liễn, giọng nói của Cố Cẩm Niên vang lên.

“Đi.”

“Đi phủ Ninh Vương.”

Thanh âm của Cố Cẩm Niên lạnh lùng vô cùng.

Mà cùng lúc đó.

Nơi giao nhau của Bắc vực Đại Hạ.

Bên trong chùa A Tháp.

Mấy trăm vị tăng nhân đang ngồi trong đại điện. Bên trong đại điện, Lý Lãnh Thu ngồi xếp bằng, chắp tay trước ngực.

“Lý Lãnh Thu.”

“Mặc dù ngươi phạm phải sai lầm nhưng vào thời khắc mấu chốt lĩnh ngộ Phật pháp, nguyện quy y Phật môn ta, nhật vào Phật môn vô thượng của ta. Lão nạp thân là trụ trì chùa A Tháp thấy ngươi bỏ xuống đồ đao. Hôm nay độ ngươi thành Phật, thu ngươi làm đồ đệ, ngươi có bằng lòng hay không?”

Một vị lão tăng cao tuổi lên tiếng. Trong tay ông ta cầm dao cạo, lẳng lặng nhìn về phía Lý Lãnh Thu.

“Sư phụ, đồ nhi nguyện ý.”

Lý Lãnh Thu lên tiếng trả lời.

“Được.”

“Từ khoảnh khắc này, người sẽ là môn đồ của lão nạp, chính thức quy y cửa Phật. Lão nạp ban cho ngươi Phật hiệu là Bất hối. Về sau mỗi ngày tụng niệm kinh văn, gột rửa nội tâm, hối lỗi ăn năn về những chuyện đã làm. Một ngày nào đó, oan hồn sẽ nghỉ ngơi, ngươi cũng sẽ chân chính đốn ngộ thành Phật.”

Trụ trì chùa A Tháp lên tiếng, nói xong lời này trực tiếp gọt sạch tóc dài của Lý Lãnh Thu.

Đợi sau khi quy y kết thúc.

Chúng tăng cùng nhau đứng dậy, thi nhau sờ lên đầu Lý Lãnh Thu, hoàn thành nghi thức cuối cùng.

“Quy y hoàn tất. Từ nay về sau, thế gian này thiếu đi một Lý Lãnh Thu mà nhiều ra một tăng Bất hối, A Di Đà Phật.”

Đại sư La Trạch nói xong lời này, các tăng nhân còn lại thi nhau cúi đầu, sau đó lần lượt rời đi.

Đợi sau khi chúng tăng rời đi, ánh mắt Lý Lãnh Thu nháy mắt âm tràm. Hắn ta xoa xoa cái đầu vừa bị chúng tăng đụng vào lúc nãy, khiến hắn ta cực kỳ chán ghét.

Nếu như không phải đang cần bọn họ trợ giúp thì Lý Lãnh Thu đã sớm giết sạch toàn bộ đám người này.

Nhưng mà sau khi xoa đầu xong, Lý Lãnh Thu ngẩng đầu lên nhìn qua trụ trì La Trạch hỏi thẳng.

“Trụ trì.”

“Như vậy thật sự không có chuyện gì sao?”

Nội tâm Lý Lãnh Thu vẫn có chút lo lắng, hỏi thăm đối phương.

“Ngươi đã quy y cửa Phật, chuyện phàm tục không còn quan hệ gì với ngươi.”

Chủ trì La Trạch lên tiếng, ngữ khí bình tĩnh.

Câu này có ý rất trực tiếp, chuyện này không có quan hệ gì đến hắn ta.

“Chủ trì.”

“Tên Cố Cẩm Niên này rất vọng động, động tí là lại phái đại quân trấn áp.”

“Nếu như xảy ra chuyện như vậy thì đồ nhi nên làm cái gì?”

Lý Lãnh Thu lên tiếng hỏi như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận