Đại Hạ Văn Thánh

Chương 587 Vắng vẻ Khổng gia, Cố Cẩm Niên kéo đầu tư, Vĩnh Thịnh Đại Đế khinh thường.(6)

Chờ sau khi gặp mặt nhau, lão ca Tần Vương vẫn nhiệt tình như trước đây, nhất định phải giữ Cố Cẩm Niên lại uống rượu.

Vì lôi kéo Tần Vương, Cố Cẩm Niên cũng lưu lại ăn bữa tiệc tối.

Đồng thời cũng đem chuyện làm ăn này nói cho Tần Vương.

Tần Vương năng lực quản lý tài sản không sánh bằng Thái tử, nghe nửa ngày nghe không hiểu, nhưng vẫn rất hào khí, vung tay lên góp vào hai trù.

Chỉ cần Cố Cẩm Niên mở miệng, Tần Vương cũng có thể nhập nhiều hơn, bất quá Cố Cẩm Niên không nói tiếp, tiền vốn không phải cốt lõi, hạch tâm chính là người.

Ban đêm.

Tần Vương cùng Cố Cẩm Niên nâng cốc vui thích, gọi vài ca cơ, nhẹ nhàng nhảy múa.

Nói tới sự tình liên quan tới bắc phạt.

Cố Cẩm Niên không phát biểu ngôn luận gì, chỉ nói qua loa vài câu.

"Đáng tiếc, nếu lão ca ta có thể tự mình đi theo lão gia tử, thật là tốt biết bao, hiện tại phải giám quốc, không đi được."

"Nếu không, ta nhất định phải ở biên cảnh, đại sát tứ phương, giết sạch sẽ bọn chó Hung Nô này."

Tần Vương uống một hớp rượu, hang hái nói.

Nghe được, Tần Vương là đang khoe khoang, khoe khoang mình giám quốc.

Cố Cẩm Niên toàn bộ quá trình trả lời đại khái chỉ một câu.

Lão ca lợi hại.

Cũng không tính qua loa, dù sao Tần Vương nghe xong rất vui vẻ.

Mãi cho đến đêm khuya, Tần Vương càng nói càng hăng, muốn giữ Cố Cẩm Niên ở chỗ này một ngày, mà Tô Hoài Ngọc vẫn không khỏi lên tiếng.

"Thế tử điện hạ, canh giờ quá muộn, vẫn nên trở về thôi, người nhà họ Khổng đợi rất lâu, lại đợi thêm nữa, đoán chừng sẽ có lời oán giận, ngủ lại không tốt lắm."

Tô Hoài Ngọc nhàn nhạt nói.

Còn không đợi Cố Cẩm Niên nói chuyện, giọng Tần Vương đã vang lên.

"Để bọn chúng chờ."

"Một đám thứ gì chứ."

"Cẩm Niên, ở chỗ này chờ, có bản lĩnh để người nhà họ Khổng tới tìm ta."

"Bà nó, cho bọn hắn mặt mũi? Một đám thứ đồ gì đâu, Cẩm Niên, uống, huynh đệ chúng ta thật vất vả mới tụ tập một chỗ, ai cũng đừng nghĩ quấy rầy hào hứng của chúng ta."

"Chờ lát nữa, ca ca ta an bài cho các ngươi một người một Mỹ Cơ hầu hạ các ngươi."

"Bất quá Cẩm Niên ngươi cũng đừng nói cùng người trong nhà, nếu không lão gia tử sẽ tìm ta phiền phức đấy."

Tần Vương đã uống say, mắng to Khổng gia, còn muốn tìm ca cơ cho Cố Cẩm Niên.

Nhưng hắn vẫn chưa uống say, nếu không cũng sẽ không nói câu sau cùng.

"Cái này thì thôi."

"Ngủ lại thì được, cũng đúng lúc lười trở về."

Cố Cẩm Niên cười cười, sắc trời đã tối, đợi ở chỗ này cũng không quan trọng.

Có Mỹ Cơ hay không không quan trọng, chủ yếu là thích nghe Tần Vương nói chuyện phiếm.

Như thế, mãi cho đến giờ sửu.

Tần Vương uống say, là thật sự uống buông thả, cũng không chê mùi rượu, cho nên ngã đầu ngủ say.

Cố Cẩm Niên cùng Tô Hoài Ngọc được an bài đến khách phòng nghỉ ngơi.

Tâm trạng của Hai người đều rất tốt.

Chờ đến đến chỗ ở, Tô Hoài Ngọc nhìn quản gia nói.

"Phiền người an bài chỗ ta ở xa một chút."

Tô Hoài Ngọc lên tiếng, khiến quản gia có chút hiếu kỳ.

"Ta ngủ động tĩnh hơi lớn, sợ quấy rầy đến thế tử."

Tô Hoài Ngọc hờ hững nói, quản gia gật đầu, mà Cố Cẩm Niên lại có chút bất đắc dĩ.

Gia hỏa này.

Quả nhiên là… Người cùng lý tưởng nha.

Hai người vào khách phòng.

Mà cùng lúc đó.

Hoàng cung Đại Hạ.

Trong điện Dưỡng Tâm.

Giọng nói của Vĩnh Thịnh Đại Đế chậm rãi vang lên.

"Khổng gia đã đến thư viện Đại Hạ sao?"

Hắn hỏi người phía dưới.

"Bẩm bệ hạ, hôm qua giờ Dần đã đến, bất quá chưa gặp thế tử điện hạ, thế tử điện hạ vào hoàng cung."

Ngụy Nhàn trả lời.

"Hừ."

"Quả nhiên là nóng vội."

"Muốn chiếm đoạt Thánh khí của Cẩm Niên sao?"

"Si tâm vọng tưởng."

Vĩnh Thịnh Đại Đế lạnh lùng nói, ngay sau đó nói tiếp.

"Điều thêm hai ngàn tinh binh đến thư viện Đại Hạ, nếu có người hỏi tới, nói là bảo vệ an nguy của người Khổng gia."

"Lại nói cho Cẩm Niên một tiếng, chỉ cần không xảy ra mạng người, tùy hắn muốn làm gì thì làm cái đó."

Vĩnh Thịnh Đại Đế hạ ý chỉ.

"Nô tài tuân chỉ."

Ngụy Nhàn gật đầu.

"Hôm nay Cẩm Niên vào cung, cần làm chuyện gì sao? Bây giờ đang ở nơi nào?"

Vĩnh Thịnh Đại Đế tiếp tục hỏi.

"Bẩm bệ hạ, hôm nay thế tử điện hạ tiến cung, tựa hồ là bàn bạc một chuyện làm ăn."

Ngụy Nhàn trả lời.

"Nói chuyện làm ăn? Nói chuyện làm ăn gì?"

Vĩnh Thịnh Đại Đế có chút hiếu kỳ.

"Chính là trước đó nói cùng bệ hạ, tựa như là buôn bán tửu lâu gì đi."

"Kéo Thái tử, hoàng hậu, Thái hậu, còn có Tần Vương nhập trù."

Ngụy Nhàn trả lời.

"Buôn bán tửu lâu?"

"Kéo nhiều người nhập trù như vậy?"

"Còn kéo cả Thái hậu?"

"Bao nhiêu bạc một trù?"

Vĩnh Thịnh Đại Đế hiếu kỳ nói.

"Hồi bệ hạ, nghe tin tức nói, là một vạn lượng hoàng kim một trù."

Ngụy Nhàn nghĩ nghĩ, báo lại con số này.

Nghe xong lời này, Vĩnh Thịnh Đại Đế không khỏi khẽ nhíu mày.

"Trẫm người ngoại sinh này, chính là thích liều lĩnh, ỷ vào mình được sủng ái, làm càn làm bậy."

"Thái tử, hoàng hậu, còn có Thái hậu đều là thấy hắn được sủng ái, mới chịu đáp ứng, chỉ sợ quay đầu không bỏ ra nổi bạc đi."

Vĩnh Thịnh Đại Đế chính xác có chút buồn bực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận