Đại Hạ Văn Thánh

Chương 412 Không hòa thân! Không tiến cống! Không cắt đất! Thiên tử thủ hộ biên giới! Quân vương tử xã tắc!(7)

Vấn tâm?

Mơ tưởng.

Không hoà thân thì hắn ta liền đi, nếu thật sự mạnh mẽ ép buộc hắn ta ở lại, nước Hung Nô tuyệt đối trực tiếp khai chiến, sẽ không cho Đại Hạ bất kỳ cơ hội hay thời gian để phản ứng.

Đến lúc đó chém giết ở biên cảnh.

Bất kể kết quả như thế nào, chắc chắn Đại Hạ phải chịu tổn thất lớn trước tiên.

Thật sự.

Thốt ra lời này, rất nhiều người im lặng.

Đây là uy hiếp trần trụi.

Cũng lúc này.

Một thanh âm từ hoàng cung vang lên.

Là giọng của Vĩnh Thịnh Đại Đế.

"Thả bọn chúng đi."

"Để bọn chúng còn sống."

"Trẫm muốn để bọn chúng tận mắt nhìn thấy, thiết kỵ của Đại Hạ vó ngựa đạp tan vương đình như thế nào."

"Quay về nói cho vương của các ngươi biết, bắt đầu từ hôm nay, Đại Hạ chính thức tuyên chiến, Lễ bộ sẽ định ra tuyên văn."

Thời khắc này.

Vĩnh Thịnh Đại Đế bá khí vô cùng.

Ông là đế vương Đại Hạ.

Mỗi một câu nói đều đại biểu cho Đại Hạ.

Hôm nay.

Ông nói lời muốn tuyên chiến.

Vậy thì không ai có thể ngăn cản được.

Cho dù các Thượng thư lục bộ thuyết phục thế nào đi chăng nữa, Hoàng đế đã quyết tâm muốn khai chiến, vậy thì chắc chắn phải khai chiến.

Không mập mờ chút nào cả.

Cũng không hề qua loa chút nào.

Ngay khi tuyên bố này được đưa ra.

Kinh đô kinh ngạc một trận.

Dân chúng cũng không ngờ vị hoàng đế này cư nhiên khí phách đến thế.

Nhưng chờ sau khi định thần lại, tiếng hoan hô đinh tai nhức óc vang lên.

"Bệ hạ uy vũ!"

"Hoàng Thượng vạn tuế."

Âm thanh rất kinh khủng vang lên, đến từ mọi ngóc ngách của kinh đô Đại Hạ.

Tuyên chiến!

Tuyên chiến!

Tuyên chiến!

Mối nhục mười hai thành biên cảnh, sẽ chân chính bắt đầu thanh toán trong một năm này.

Thù này.

Vương Triều Đại Hạ chưa từng quên.

Khắc ghi tận mười hai năm.

Bây giờ, cuối cùng cũng chờ được ngày này.

Chờ được ngày Vương Triều Đại Hạ tính toán rành mạch.

Ngựa đạp vương đình.

Sư tử thức giấc.

Bắc môn Kinh đô.

Tể tướng Hung Nô Mộc Cáp Nhĩ sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.

Hắn ta thật sự không nghĩ tới, sự việc sẽ nháo đến tình trạng này.

Hung Nô không sợ Đại Hạ.

Nhưng Hung Nô cũng không muốn cùng Đại Hạ khai chiến, một khi khai chiến, mặc dù có Vương Triều Phù La và Vương Triều Đại Kim viện trợ.

Nhưng vậy thì sao?

Người chết không phải là người Hung Nô đấy ư?

Thắng thì dễ nói.

Thua thì sao? Hung Nô chỉ có những người này, chết một người thì ít đi một người.

Mà coi như thắng, có thể thắng bao nhiêu?

Trừ phi chiếm lĩnh được toàn bộ khu vực Tây Bắc của Đại Hạ, nhưng chiếm được thật, Vương Triều Phù La cùng Vương Triều Đại Kim chẳng lẽ sẽ không chia một miếng chắc?

Thậm chí nói một câu khó nghe, thật sự khai chiến, đoán chừng hai đại vương triều này nhất định sẽ cướp đất.

Mà nước Hung Nô thuần túy chỉ làm công cho hai đại vương triều.

Bọn hắn không ngốc.

Chưa đến thời cơ chín muối, hoặc vạn bất đắc dĩ, bọn hắn tuyệt đối sẽ không khai chiến với Đại Hạ.

"Thánh thượng Đại Hạ, việc này nhất định có hiểu lầm."

"Thỉnh Thánh thượng thứ tội, đợi ta về nước tất nhiên sẽ giải thích rõ ràng."

"Lần này hòa thân, thật sự là vì hữu hảo giữa hai nước mà tới."

"Tuyệt đối không có ý đồ khác."

Mộc Cáp Nhĩ không dám nói lung tung, chỉ có thể nói đến phương diện này.

Nhưng Vĩnh Thịnh Đại Đế chỉ điềm tĩnh mà nhả ra một chữ.

"Cút."

Đây là thái độ của Vĩnh Thịnh Đại Đế.

Nếu không biết chuyện đánh cắp quốc vận, Vĩnh Thịnh Đại Đế sẽ quan tâm thế cục giữa các đại quốc, mà cân nhắc rất nhiều chuyện.

Nhưng biết đối phương vì quốc vận mà đến, Vĩnh Thịnh Đại Đế sẽ còn cho bọn hắn sắc mặt tốt sao?

Nghe vậy.

Mộc Cáp Nhĩ trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ.

Nhưng hắn ta không dám nói gì.

Bởi vì nếu còn không đi, khả năng thật sự sẽ không đi được.

"Đi."

Mộc Cáp Nhĩ ra lệnh, dẫn theo người Hung Nô rời đi, bất quá lúc này lại có giọng nói vang lên.

Là Vĩnh Thịnh Đại Đế.

"Chỉ thả hai mươi người."

Lời này nói ra, sắc mặt Mộc Cáp Nhĩ trở nên cực kỳ khó coi.

Chỉ có thể thả hai mươi người, có nghĩa những người Hung Nô còn lại nhất định phải ở lại Đại Hạ.

Có thể xem như con tin, cũng có thể dùng để nghiên cứu chiến thuật.

Thua thiệt.

Lỗ to.

Tính cả quốc vận bị gọt mất trước đó.

Lần này hòa thân, thua thiệt đến mức làm người ta hoài nghi nhân sinh a.

"Đi!"

Mộc Cáp Nhĩ nói, thần sắc kiên định, mang theo Tề Tề Mộc và quyền quý của Hung Nô rời đi.

Người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu.

Đây là chuyện không có cách nào khác.

Bọn hắn rời đi.

Tề Tề Mộc nhìn tất cả mọi chuyện xảy ra, tâm như tro tàn, vốn dĩ chuyện hòa thân kết thúc, hắn ta sẽ được ban thưởng.

Nhưng bây giờ, cái gì cũng mất.

Hắn hận.

Hận lắm.

Ánh mắt Tề Tề Mộc rơi trên người Cố Cẩm Niên, hắn ta không sợ gì, dù sao trở về cũng xui xẻo, lưu lại nơi này cũng xui xẻo.

Lúc này, hắn vẫn không khống chế nổi tâm tình của mình.

Nhìn qua Cố Cẩm Niên nói.

"Cố Cẩm Niên."

"Chắc chắn có một ngày, chúng ta sẽ tương kiến."

Hắn ta chỉ còn sót lại một tia lý trí, để hắn ta không dám nói gì quá ác.

Nhưng câu nói này, cũng đầy tính uy hiếp.

Chắc chắn sẽ có một ngày gặp lại.

Hắn nhất định phải nghiền nát Cố Cẩm Niên thành tro.

Nghe Tề Tề Mộc nói vậy, Mộc Cáp Nhĩ thật sự không chịu được.

Đã đến lúc này rồi, ngươi đừng có trêu chọc Cố Cẩm Niên nữa có được hay không.

Ta van cầu ngươi đấy.

Nhưng mà một màn tiếp theo hoàn toàn làm Mộc Cáp Nhĩ sụp đổ.

"Đại hoàng tử."

"Tặng ngươi chín chữ cuối cùng."

Giọng nói Cố Cẩm Niên vang lên.

Vừa nghe thấy lời ấy.

Người Hung Nô hoàn toàn tê rần.

Mà dân chúng Đại Hạ, thì lộ vẻ mong ngóng không kịp chờ đợi.

Rất tò mò Cố Cẩm Niên lại muốn nói gì.

"Phạm người Đại Hạ ta!"

"Xa đâu cũng giết!"

Giọng không lớn.

Nhưng ánh mắt lại kiên quyết không gì sánh nổi.

Mà khoảnh khắc này.

Trên bầu trời của Đại Hạ quốc.

Từng thân ảnh từ từ hiện ra.

Đứng giũa bầu trời.

Sau một khắc, bỗng một tiếng kinh hô vang lên.

"Đó là đế vương Đại Càn, đó là đế vương Đại Càn."

Tiếng hô vang lên, lại lần nữa chấn động tứ phía.
Bạn cần đăng nhập để bình luận