Đại Hạ Văn Thánh

953 Mười hai đại nguyện! Dược Sư hiển thế! Trảm ba Tôn giả Phật môn! Chèn ép khí vận Phật môn!(7)

Vậy được.

Cố Cẩm Niên để cho bọn họ nhìn thử thủ đoạn từ bi của mình.

Rầm rầm rầm!

Vào lúc này, trên bầu trời Tây Mạc, lôi đình vạn quân.

Chân thân Dược Sư Phật nhìn chăm chú lên Tây Mạc, từng ngôi chùa bắt đầu rạn nứt, thiên uy huy hoàng giáng lâm.

Sấm chớp lôi đình đánh xuống.

Trong chốc lát, không biết hủy đi bao nhiêu linh mạch, một số đại xuyên có linh tính, cũng bị hủy hoại chỉ trong chốc lát dưới chân thân Dược Sư Phật.

Đất rung núi chuyển, thiên địa biến sắc, nhật nguyệt lung lay.

Bùm.

Chỉ thấy, Cố Cẩm Niên đưa tay đánh ra một chưởng, chân thân Dược Sư Phật nhấc tay, trực tiếp đập vào trên chùa Đại Bảo Lưu Ly.

Ầm ầm ầm!

Tòn bộ ngôi chùa rung lên dữ dội, tất cả Phật tượng nứt toác, bên trong chùa có trận pháp vô thượng, nhưng lúc này đã vỡ vụn, căn bản là không có cách nào ngăn cản một kích này của chân thân Dược Sư Phật.

Phốc phốc phốc.

Bên trong chùa miếu, không ít tăng nhân phun máu tươi, Nhục Thân run lên, lục phủ ngũ tạng như lệch khỏi vị trí.

Sắc mặt họ tái nhợt, ánh mắt sợ hãi, sợ Cố Cẩm Niên thật sự giết bọn họ.

"Cố thí chủ."

"Dừng ở đây đi."

"Tiếp tục như vậy nữa, Phật môn cũng có thủ đoạn bất hủ, đến lúc đó lưỡng bại câu thương, vương triều Đại Hạ cũng sẽ bị liên lụy, không phải chuyện tốt đối với Phật môn, cũng không phải chuyện tốt đối với Đại Hạ."

"Đơn giản là ngư ông đắc lợi thôi."

Phật Đà Quảng Nguyên thật sự không nghĩ tới, Cố Cẩm Niên lại độc đoán như thế, trực tiếp để chân thân Dược Sư Phật xuất hiện tại Tây Mạc, một bàn tay vỗ xuống, làm Phật môn tổn thất nặng nề.

Sớm biết thế này, ông ta đã không nói ra lời đó, cứ để Cố Cẩm Niên bắt ba Tôn giả đi là được rồi.

"Ngư ông đắc lợi?"

"Vậy cứ để bọn họ được lợi đi."

"Cố mỗ ta làm việc, đã từng lo lắng hậu quả sao?"

"Nạn quận Giang Ninh, bao nhiêu quyền quý hận ta tận xương, bao nhiêu thương nhân hận không thể giết chết ta?"

"Cố mỗ đã sợ bao giờ chưa?"

"Nạn phủ Bạch Lộ, Kỳ Lâm Vương phái mười vạn thiết kỵ, ta không có công danh, không có chức quan, ta dám điều khiển hai mươi vạn đại quân, giết chết bách quan."

"Cố mỗ đã từng sợ qua sao?"

"Ta nói muốn diệt Phật, Đại Hạ sẽ diệt Phật."

"Ta nói muốn ba Tôn giả bị phạt, ba Tôn giả ắt phải bị trừng phạt."

"Ta đang thương lượng cùng Phật môn các ngươi sao?"

"Ngươi còn dám sủa một câu, Bản Hầu bằng mọi giá, sẽ biến Tây Mạc của ngươi thành đất bằng, cùng lắm thì Bản Hầu chết ở chỗ này."

"Đổi lại hưng thịnh cho Nho đạo ta."

"Ngươi có tin ta dám làm như vậy không?"

Cố Cẩm Niên cũng nổi tính khí.

Chết tiệt, ở chỗ này giả làm Thánh Nhân với ta? Nhất định phải làm ta buồn nôn chết đúng không?

Trước những lời nói trực tiếp và bá đạo ấy của Cố Cẩm Niên.

Các thế lực lớn thật sự á khẩu không nói nên lời.

Bởi vì suy nghĩ kỹ lại, Cố Cẩm Niên nói không sai, hắn chưa từng sợ ai.

Nói giết là giết.

Cũng bất chấp hậu quả.

Đắc tội Cố Cẩm Niên, chính xác chính là… Tự tìm đường chết.

Cũng vào lúc này, hoàng cung Đại Hạ.

Vĩnh Thịnh Đại Đế nhìn một màn này, cũng nhiệt huyết sôi trào rồi.

"Truyền lệnh của trẫm."

"Ý của Cẩm Niên chính là ý Đại Hạ trẫm."

"Đại Hạ không sợ!"

Lời nói của Vĩnh Thịnh Đại Đế vang vọng toàn bộ kinh đô, ý chí của ông cũng truyền đạt ra toàn bộ Đông Hoang cảnh, truyền tới trong Tây Mạc.

Lúc này.

Vĩnh Thịnh Đại Đế không sợ.

Ông chọn ủng hộ Cố Cẩm Niên vô điều kiện.

Đúng thế.

Vương triều Đại Hạ không sợ, Phật môn ngươi còn dám làm loạn, vậy thì ngọc nát đá tan, hậu quả với không hậu quả cái gì, ngư ông đắc lợi với không đắc lợi cái gì, tất cả cút sang một bên.

Ta đánh là đánh Phật môn các ngươi đó, để người khác ngư ông đắc lợi đi.

Ngươi có thể làm thế nào?

Ngươi dám làm gì?

Khi Vĩnh Thịnh Đại Đế lên tiếng ủng hộ, Phật Đà Quảng Nguyên thật sự vẻ mặt rất khó coi.

Ông ta không dám nói tiếp nữa.

Cũng không thể nói.

Chỉ có thể ngậm chặt miệng.

Thành thật ngậm miệng lại.

Ông ta tin tưởng, nếu còn dám nói ra một câu, Cố Cẩm Niên sẽ thật sự ngọc nát đá tan luôn.

Cố Cẩm Niên có chết hay không ông ta không quan tâm, nhưng nếu kéo Phật môn cùng xuống nước, vậy ông ta sẽ trở thành tội nhân lớn nhất.

Mặc dù Phật môn còn có thủ đoạn cuối cùng chưa lấy ra, nhưng nếu xuất ra thủ đoạn như vậy, kỳ thật cũng không được lợi, hơn nữa còn làm cho mâu thuẫn gia tăng càng kịch liệt.

Nghĩ tới đây, Phật Đà Quảng Nguyên im miệng.

Lúc này.

Phật môn Tây Mạc không còn âm thanh nào đáp lại.

Cố Cẩm Niên đã trực tiếp nghiền ép về mặt khí thế.

Đấy là khí phách của Cố Cẩm Niên.

Mà Cố Cẩm Niên làm vậy là muốn nói cho thiên hạ biết.

Muốn đắc tội ta cũng không có vấn đề gì.

Nhưng chuẩn bị sẵn sàng không chết sẽ không dừng trước đi.

Chẳng cần biết ngươi là ai.

Kệ chó ngươi nghĩ như thế nào.

Thế cục trong tương lai gì đó.

Cái gì mà đại cục làm trọng.

Tất cả cút sang một bên.

"Ba Tôn giả!"

"Đi chết đi."

Cố Cẩm Niên quát lớn một tiếng, bây giờ hắn chính là muốn tính sổ.

Khi lời này vang lên.

Ba Tôn giả muốn chạy trốn, nhưng trước mặt chân thân Dược Sư Phật, ba Tôn giả căn bản không có cách nào trốn thoát.

Cơ thể của bọn họ bị vĩ lực bắt lấy, trực tiếp xuất hiện trước mặt chân thân Dược Sư Phật.

Trong ánh mắt ba người đầy sợ hãi.

"Các ngươi đền tội hay không chịu đền?"

Cố Cẩm Niên lạnh giọng hỏi.

"Thí chủ, ba người lão nạp đã biết sai, mong thí chủ có thể kết thiện duyên, buông tha cho lão nạp, từ nay về sau, Phật môn chắc chắn sẽ phối hợp với thí chủ."

Tôn giả Duyên Pháp nói, hi vọng Cố Cẩm Niên thả cho bọn họ một đường sống.

"Đền tôi hay không đền tội!"

Cố Cẩm Niên lại hét to.

Lập tức, vạn Phật hét lên giận giữ, trợn mắt nhìn xuống, hỏi.

Đối phương có chịu đền tội không.

Đối mặt với tiếng vang vọng cuồn cuộn như thế.

Ba người càng run sợ trong lòng.

"Đền."

"Chúng ta đền tội."

Bọn họ mặt cầu xin, quỳ gối trước chân Phật.

"Phạt các ngươi đến Lôi Nhai, chịu phạt sét đánh vĩnh thế."

Cố Cẩm Niên nói được thì làm được, trực tiếp quăng ba người tới Lôi Nhai.

Lúc này.

Ở trong Lôi Nhai.

Vừa lúc truyền đến một tiếng kêu thảm thiết.

Là giọng Khổng Vô Nhai.

Thảm thiết quá chừng.

Mà trên dưới Phật môn, trong lúc này, cũng sinh ra rất nhiều ý nghĩ.

Ba Tôn giả Phật môn, cứ hi sinh vô ích như thế.

Nhưng rất nhanh, bọn họ vẫn nhớ tới được một việc, đó là…Pháp khí vô thượng của Phật môn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận