Đại Hạ Văn Thánh

817

Nhưng mà may mắn.

Chỉ cần mình có thể bảo trụ mệnh, hắn ta không sợ tất cả.

Chỉ cần còn sống.

Như vậy cái gì cũng không thành vấn đề.

Như thế.

Sau một khắc đồng hồ, Lý Lãnh Thu trực tiếp ngồi lên xe ngựa, chạy về phía biên cảnh phía bắc Đông Hoang. Nói chính xác là biên giới giao nhau giữa vương triều Đại Hạ và vương triều Phù La.

Chùa A Tháp.

Chính là một trong những Phật tự Mật tông của Phật môn.

Một trong 72 Mật tông.

Đại sư La Trạch là chủ trì có danh tự cực cao trong Phật môn. Nhất là ở vương triều Phù La có trăm vạn tín đồ.

Trong thư phòng của Ninh Vương.

Mấy thân ảnh đứng ở trước mặt ông ta, ánh mắt từng người né tránh, có chút e ngại.

“Chuyện Lãnh Thu giết dân mạo xưng phỉ, mấy người các ngươi cũng tham dự sao?”

Ninh Vương nhàn nhạt nói, thần sắc vô cùng bình tĩnh nhưng bên trong mắt ông ta lại lộ ra một tia sát ý.

“Vương gia tha mạng.”

“Vương gia tha mạng.”

“Mạt tướng chỉ là nhất thời hồ đồ, mạt tướng chỉ nhất thời hồ đồ.”

“Vương gia, là Thế tử điện hạ lên tiếng. Mạt tướng cũng chỉ nghe theo lời của Thế tử điện hạ.”

Bọn họ cùng nhau quỳ trên mặt đất, từng người toàn thân run rẩy.

Giết dân mạo xưng phỉ cũng không phải là một chuyện nhỏ. Truyền ra ngoài đừng nói là Ninh Vương, ngay cả Tần Vương điện hạ cũng sẽ phải chết.

“Người đâu.”

“Đem cả nhà Giang Nhân tịch thu tài sản, giết kẻ phạm tội.”

Ninh Vương nhàn nhạt nói. Ngữ khí ông ta bình tĩnh, trực tiếp hạ Vương lệnh.

Sau khi lên tiếng.

Lập tức có một vài tướng sĩ đi đến kéo Giang Nhân xuống dưới.

“Vương gia, Vương gia, thật sự không phải mạt tướng sai. Xin Vương gia khai ân, những năm nay mạt tướng không có công lao cũng có khổ lao. Xin Vương gia tha cho mạt tướng, buông tha cho cả nhà mạt tướng.”

Toàn thân Giang Nhân run rẩy đang điên cuồng giãy giụa, hi vọng Ninh Vương có thể tha cho mình một lần.

Đáng tiếc là Ninh Vương không hề do dự, ông ta rất trực tiếp.

Bởi vì.

Cũng vì Giang Nhân này vừa nói sai một câu.

“Xin Vương gia bớt giận, mạt tướng khẩn cầu Vương gia tha mạng.”

Mấy người thi nhau quỳ trên mặt đất, điên cuồng dập đầu.

“Biết vì sao lại giết cả nhà của hắn ta không?”

Ninh Vương không để cho bọn họ nhận sai mà là hỏi thăm mấy người.

Thốt ra lời này đám người có chút khó hiểu nhưng rất nhanh đã có người hiểu ra, lập tức lên tiếng nói.

“Vương gia.”

“Chuyện giết dân mạo xưng phỉ là chúng ta nhất thời hồ đồ, ngàn sai vạn sai đều do mạt tướng. Xin Vương gia thứ tội.”

Người này vừa lên tiếng, mấy người còn lại nhất thời đã hiểu đại khái chuyện gì không xảy ra.

Giang Nhân sở dĩ bị Ninh Vương chém đầu cả nhà cũng bởi vì hắn ta đã nói sai một câu. Cái gì gọi là vấn đề của Thế tử?

Rất hiển nhân, Ninh Vương hi vọng bọn họ chủ động gánh chịu hậu quả.

“Chuyện này.”

“Bản vương biết được nhưng nể tình các ngươi vì bản vương làm nhiều chuyện nên bản vương có thể tha thứ cho các ngươi.”

“Chỉ là bản vương có thể đè việc này xuống nhưng chẳng may đến lúc không ép được thì bản vương hi vọng các ngươi có thể tự mình đứng ra, gánh chịu tất cả hậu quả.”

“Bản vương không thể hứa hẹn cho các ngươi cái gì. Điều duy nhất có thể cam đoan chính là người nhà các ngươi sẽ được an toàn. Sau khi các ngươi chết, con cái của các ngươi sẽ tiếp nhận vị trí của các ngươi.”

“Nếu như ai dám vu oan giá họa thì bản vương sẽ khiến cho các ngươi đau đớn đến không muốn sống, sống còn khó chịu hơn chết, biết chưa?”

Ninh Vương lạnh lùng nói.

Hiện tại ông ta không hi vọng truy cứu chuyện này là ai sai, ai chịu trách nhiệm chính, ai chịu trách nhiệm phụ, những chuyện này không đáng kể.

Việc ông ta muốn làm chính là chuyển đi lửa nóng, khiến cho những người này gánh tội thay.

Huyên náo càng lớn cũng chỉ là liên lụy cửu tộc bọn họ. Mình thân là Vương gia nhiều nhất chỉ dừng ở mức trách phạt, Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng không dám làm gì mình.

Dù Cố Cẩm Niên muốn náo cũng vô dụng.

Nhưng nhất định phải có người ra mặt gánh tội thay.

Đây là nhất định.

“Mạt tướng đã hiểu.”

Nghe nói như vậy, mấy người thi nhau gật đầu. Bọn họ biết làm loại chuyện này kết cục sẽ rất thê thảm nhưng nếu có thể bảo vệ sinh mệnh lớn nhỏ cả nhà an toàn.

Chuyện này đối với bọn họ mà nói cũng coi như là may mắn trong bất hạnh.

Nói khó nghe là chuyện đã làm bất kể có phải do Lý Lãnh Thu chỉ điểm hay không thì bạc bọn họ đã cầm không ít. Vậy chuyện bại lộ thì tất cả đều hợp lý.

“Được.”

“Trong khoảng thời gian này trở về bồi người nhà cho tốt đi.”

“Không nên ôm hi vọng quá lớn.”

Ninh Vương nhàn nhạt lên tiếng.

Ông ta sẽ áp chế chuyện này, chỉ là rất khó ngăn chặn.

Thật ra nói đi nói lại đều vì Cố Cẩm Niên đã diệt ba mươi vạn đại quân Hung Nô.

Nếu như không phải Cố Cẩm Niên ngăn cơn sóng dữ thì không cần phải như thế.

Tên Cố Cẩm Niên này.

Chỉ sợ sẽ hỏng chuyện lớn.

Như thế.

Mấy canh giờ sau.

Một thân ảnh nhanh chóng chạy đến.

“Vương gia.”

“Việc lớn không tốt.”

“Thế tử điện hạ đi quận Nam Vị, vừa giết Từ Kiến.”

Theo tiếng nói vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận