Đại Hạ Văn Thánh

Chương 312 Khổng Vũ không phục. Cố Cẩm Niên đi 7 bước làm một bài thơ. Nhất thủ cô thiên ép Thịnh Đường.

Bên trong đại điện.

Tất cả mọi người rất hiếu kì, thậm chí bách tính Kinh đô cũng hiểu kì. Đây là đang làm gì?

Dị tượng mặc dù to lớn, nhìn cũng cực kỳ đáng sợ.

Nhưng vấn đề là không có bất kỳ tác dụng cùng hiệu quả gì.

Vẻn vẹn chỉ có tràng diện được tính là to lớn?

Nhưng mà bên trong đại điện, một gióng nói lại chậm rãi vang lên.

“Thơ thành thiên cổ, quốc vận chi tranh.”

“Đây là công kích vào quốc vận của người Hung Nô.”

Giọng nói vang lên là giọng của Triệu Nho.

Hắn nhìn ra đây là đang làm gì.

Vừa dứt lời, cả sảnh đường xôn xao.

“Có ý tứ gì?”

“Triệu Nho, ý của ngài nói là bài thơ này diễn hóa quân hồn, công kích quốc vận Hung Nô sao?”

“Tê, thật có khả năng này. Quân hồn này chính là tướng sĩ Đại Hạ ta biến thành, lại thêm vô số ý chí Văn đạo như mưa rơi vào bên trong thành Thập Nhị. Hoàn toàn giống như công kích quốc vận.”

“Quốc vận chi tranh? Một bài thi từ có thể có uy năng đến vậy sao?”

“Đây còn là Thiên cổ thi từ sao?”

Từng giọng nói vang lên.

Bên trong đại điện, có người không tin nhưng phần nhiều hơn chính là rung động.

Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng có chút hiếu kì. Hắn hi vọng đây là sự thật nhưng hắn không nhìn ra.

“Các Thiên cổ thi từ khác đương nhiên không cách nào đạt đến trình độ này. Nhưng hết lần này đến lần khác bài thơ này của Cố Cẩm Niên đã gia trì Thiên mệnh.”

“Thật đúng là phải tạ ơn vương triều Phù La đã vì Đại Hạ ta mà đưa đến Thiên cơ như vậy.”

Giờ khắc này, giọng nói của Tô Văn Cảnh vang lên.

Hắn cũng hiểu rõ chuyện gì xảy ra.

“Văn Cảnh tiên sinh, đây là có ý gì? Chúng ta nghe không hiểu.”

“Đúng vậy, đây là ý gì? Văn Cảnh tiên sinh, ngài nói chúng ta không hiểu chút nào.”

“Tại sao lại có quan hệ với vương triều Phù La rồi?”

Cả đám mỗi người nói một câu. Tất cả mọi người bên trong đại điện đều không nghe hiểu ý của Triệu Nho cùng Tô Văn Cảnh.

“Văn Cảnh tiên sinh lấy thành Thập Nhị làm đề, dưới sự gia trì của Thiên mệnh bức họa này đã ẩn chứa Thiên mệnh chi lực.”

“Trong đó có oán khí của bách tính. Cố Cẩm Niên làm thơ phù hợp tình cảnh cũng có tinh khí thần văn nhân ở trong đó.”

“Như vậy tính ra đã đạt được tán thành của Thiên mệnh. Từ đó diễn hóa ra ngàn vạn thiết kỵ, hóa thành quân hồn, trấn áp quốc vận Hung Nô.”

“Người Hung No trộm giang sơn ta để tăng cường quốc vận. Nhưng Thiên mệnh gia trì trong bực họa hóa thơ của Cố Cẩm Niên thành Thiên cổ đoạt lại quốc vận. Hơn nữa còn trọng kích lại quốc vận Hung Nô.”

“Nếu như không có vương triều Phù La dâng lên bức họa này thì cho dù Thiên mệnh có xuất hiện cũng sẽ không dẫn đến dị tượng như thế.”

“Tất cả đều là nhân quả bên trong.”

Triệu Nho nói ra tất cả chân tướng.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều hoàn toàn bừng tỉnh.

Mà từng tài tử vương triều Phù La sắc mặt đều khó coi. Nhất là Tam Hoàng tử Thần La.

Bức họa này đưa đến là vì nhục nhã vương triều Đại Hạ chứ không phải muốn giúp cho vương triều Đại Hạ một ân tình lớn như vậy.

Quốc vận.

Thứ này quá mức mơ hồ. Người nói nó có tồn tại, người lại không nhìn thấy nhưng ngươi muốn nói nó không có cũng không có khả năng.

Quốc vận cường thịnh, mưa thuận gió hòa, lúa gạo mỗi năm bội thu. Bách tính cơm no áo ấm, một mảnh tường hòa.

Nhưng quốc vận suy bại, thiên tai nhân họa không có sức chống cự. Ngay như hồng tai quận Giang Ninh bất kể là thiên tai hay là nhân họa.

Nếu như quận Giang Ninh thu hoạch hoa màu sớm nửa tháng hay là thành thục thì có thể hoàn mỹ tránh đi?

Đây chính là chỗ đáng sợ của quốc vận.

Như quốc vận của Hung Nô bị hao tổn thì vương triều Đại Hạ càng dễ dàng đoạt lại đất đã mất. Thậm chí còn có khả năng đem Hung Nô hoàn toàn tiêu diệt, đại thống nhất phương Bắc, khai sáng ra thịnh thế thật sự.

Bên trong đại điện, Vĩnh Thịnh Đại Đế ngồi không yên.

Chuyện hắn tha thiết ước mơ chính là Bắc kích Hung Nô thu hồi đất mất. Làm được điều này hắn chết cũng không đáng tiếc.

Nếu như có thể đem Hung Nô tiêu diệt, đại thống nhất hoàn toàn phương Bắc thì xem như xuống Địa Phủ hắn cũng có thể gặp mặt phụ thân của mình.

Bởi vì phụ thân của mình chính là Thái tổ Đại Hạ, trước khi chết cũng không thể hoàn thành đại thống nhất phương Bắc.

Mà mình lại hoàn thành.

Khai cương khoách thổ đây là thành tựu cao nhất của một vị đế vương, không có cái thứ hai.

Quốc vận của Hung Nô bị phá.

Đối với hắn mà nói là một chuyện vô cùng vui mừng.

Nhưng mà hắn phải đè nén hưng phấn.

Đè nén nội tâm hưng phấn.

Đối với Hung Nô hắn đã sớm có ý nghĩ. Chỉ là Đại Hạ bây giờ còn không thể động thủ, cần đợi thêm một chút.

Biên cảnh chi địa.

Một mảnh kim sắc.

Thiên quân vạn mã không cần mạng xông vào bên trong thành Thập Nhị.

Bên ngoài phương Bắc bảy trăm dặm.

Trong thảo nguyên, từng người Hung Nô đi ra từ trong đại doanh. Bọn hắn nhìn qua cảnh tượng như vậy đều thấy nghi hoặc trong lòng.

Mà trong vương đình Hung Nô.

Một nam tử trung niên nhìn qua dị tượng như thế, sắc mặt rất khó coi.

“Thơ thành Thiên cổ.”

“Diệt trừ quốc vận của Hung Nô ta?”

Hắn đứng chắp tay, ánh mắt phẫn nộ cùng không cam lòng.

Đây là Thiên mệnh trấn áp, không phải dùng sức người có thế giải quyết. Cho dù hắn muốn xuất thủ cũng bất lực.

Mà lúc này một bóng người từ trong điện đi ra, nhìn về phía Hung Nô vương.

“Vương thượng.”

“Đại Hạ nghỉ ngơi dưỡng sức mười hai năm, cả ngày lẫn đêm đều khát vọng đoạt lại thành Thập Nhị.”

“Nếu Thiên mệnh đã hiện chỉ sợ không bao lâu nữa, thiết kỵ của Đại Hạ sẽ tiến thẳng đến thành Thập Nhị.”

“Vương thượng nếu còn do dự thì khi thiết kỵ chinh chiến đến, Đại Hạ cũng không cho ngài thời gian do dự nữa.”

Bóng người hiển hiện chính là một Nho sĩ trung niên. Hắn nhìn Hung Nô vương, giọng mê hoặc nói.

Ánh mắt Hung Nô vương lúc này cũng kiên định.

“Được.”

“Bản vương đáp ứng.”

“Nhưng mà ngươi nói cho người phía sau ngươi. Sau khi chuyện thành công ta muốn phương pháp chế tại đại pháo Long Môn của Đại Hạ, các thứ khác không quan trọng.”

Hung Nô vương đáp ứng yêu cầu của đối phương nhưng cũng đưa ra yêu cầu của mình.

Dứt lời, người kia khẽ nhíu mày.

“Vương thượng, đại pháo Long Môn chính là cơ sở lập quốc của Đại Hạ. Điều này có chút ép buộc nhưng có thể tặng cho vương thượng mười chiếc đại pháo Long Môn.”

Hắn lên tiếng nói.

Đại pháo Long Môn là cơ sở lập quốc của Đại Hạ. Năm đó Thái tổ chính là dựa vào thần khí này để quét ngang mười nước
Bạn cần đăng nhập để bình luận