Đại Hạ Văn Thánh

1012 Chân Long bảo gạo! Triều chính xôn xao! Hoàng đế vui đến phát khóc! Phú vô thượng quyền lực!(6)

Đại Hạ vong quốc.

Tử thương cũng không dừng lại đơn giản là ngàn vạn như vậy, rất có thể là vạn vạn số lượng. Vương triều Đại Hạ nháy mắt suy bại rất có thể dẫn phát mới tranh bá chiến loạn.

Ai dám cược?

Không ai dám cược.

Bên trên ghế rồng.

Vĩnh Thịnh Đại Đế minh bạch lời của Lý Thiện nhưng ông ta tin tưởng Cố Cẩm Niên nhất định là có biện pháp.

"Cẩm Niên, theo trẫm đến điện Dưỡng Tâm."

"Chư vị ái khanh, yên lặng chờ."

Vĩnh Thịnh Đại Đế đứng dậy, ông ta biết rõ Cố Cẩm Niên không nói nguyên nhân, cho nên trực tiếp tiến về điện Dưỡng Tâm. Ông ấy cũng muốn biết, đến cùng Cố Cẩm Niên có biện pháp nào.

"Tuân chỉ."

Cố Cẩm Niên không dài dòng, trực tiếp rời đi đại điện, tiến vào bên trong điện Dưỡng Tâm.

Mà sau khi Cố Cẩm Niên đi.

Trong đại điện vậy nháy mắt bắt đầu tranh luận.

"Nếu không nói rõ, sao có thể hồ nháo?"

"Tai họa ở quận Giang Trung nhìn như đơn giản, nhưng trên thực tế lại là khó khăn nhất. Hạ quan tin tưởng Hầu gia, nhưng chuyện này ảnh hưởng to lớn tương lai Đại Hạ biến chuyển vẫn phải nói tinh tường."

"Đúng vậy, phải nói tinh tường một chút."

"Tướng gia nói, thật không tệ. Nếu cùng vương triều Đại Kim kết minh, có thể ổn định tình hình quận Giang Trung."

"Hầu gia nói cũng không sai. Vương triều Đại Kim tất nhiên sẽ bỏ đá xuống giếng, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, chỉ mà, Hầu gia có một điều không nghĩ tới, bây giờ vương triều Trung Châu như mặt trời ban trưa, quốc vận Long châu sẽ phải quy vị."

"Vương triều Đại Kim khủng hoảng, nếu như không có quốc vận Long châu, vương triều Đại Kim tất nhiên sẽ rao giá trên trời."

"Nhưng có quốc vận Long châu, vương triều Đại Kim hoảng như vậy sẽ đưa ra một chút yêu cầu không nên nhưng cũng sẽ không rao giá quá trên trời, song phương đều có cân nhắc."

Bọn họ mở miệng, ngươi một câu ta một lời, bắt đầu tranh luận.

Tranh cãi hạch tâm, đơn giản chính là Cố Cẩm Niên không nói rõ tình huống, có người ủng hộ Lý Thiện. Dù sao kế sách của Lý Thiện, thật sự có thể yên ổn quận Giang Trung.

Đương nhiên cũng có người tin tưởng Cố Cẩm Niên, chỉ là hi vọng Cố Cẩm Niên đem biện pháp nói ra.

Nhưng bất kể như thế nào, trước mắt cũng chỉ có thể chờ bệ hạ trở lại rồi nói.

Mà trong đại điện, sắc mặt Lý Thiện bình tĩnh. Ông ta nhắm mắt lại, cũng không biết đang tự hỏi chuyện gì.

Nửa khắc đồng hồ sau.

Bên trong điện Dưỡng Tâm.

Trong đại điện chỉ có hai người Vĩnh Thịnh Đại Đế cùng Cố Cẩm Niên.

"Cẩm Niên."

"Ngươi có thượng sách gì, ngươi nói ngay đi."

Vĩnh Thịnh Đại Đế rất trực tiếp, lúc này không cần giấu đậy, cũng không cần chậm trễ thời gian, có gì thì nói đó. Nếu là biện pháp tốt, ông ấy trực tiếp áp dụng.

Nếu không được, lại tính toán khác.

"Bệ hạ."

"Còn nhớ được tụ linh cổ trận không?"

Cố Cẩm Niên hỏi.

Nghe nói như thế, Vĩnh Thịnh Đại Đế khẽ nhíu mày, sau đó lên tiếng nói.

"Ngươi chẳng lẽ nói là, để Công bộ lập tức kiến tạo số lớn thuyền rồng bảo thuyền, vận chuyển lương thực sao?"

"Nhưng này thứ nhất là thời gian không kịp. Thứ hai không có nhiều lương thực như vậy có thể vận chuyển?"

Vĩnh Thịnh Đại Đế vô ý thức cho rằng, Cố Cẩm Niên là muốn kiến tạo thuyền rồng bảo thuyền.

Nghe nói như thế, Cố Cẩm Niên lại lắc đầu nói.

"Bệ hạ, thần cũng không phải là ý này, thần có ý là, lúc trước thu hoạch được thiên địa ban thưởng, còn có một thứ đồ vật, thần không có nói cho bệ hạ."

Cố Cẩm Niên trong lúc nói chuyện, đem bông lúa Chân Long cùng Chân Long bảo gạo lấy ra.

"Bông lúa?"

"Thóc gạo?"

"Ý của người là?"

Vĩnh Thịnh Đại Đế có chút xem không hiểu, trời ban bảo vật, việc này ông ấy nhớ được, chỉ mà ban thưởng bông lúa, thóc gạo là có ý gì?

Nhưng mà Vĩnh Thịnh Đại Đế vẫn là tiếp nhận hai thứ này đồ vật.

Cẩn thận xem xét chu đáo, ánh mắt Vĩnh Thịnh Đại Đế liền thay đổi.

"Thế mà có thể sinh trưởng ra nhiều như vậy hạt thóc? So hạt thóc Đại Hạ nhiều hai lần có thừa."

"Vật này có thể đại quy mô gieo trồng sao?"

Vĩnh Thịnh Đại Đế lộ ra hết sức kích động. Đại Hạ hàng năm đều sẽ tốn hao gần năm triệu lượng bạch ngân, để nghiên cứu bông lúa. Thậm chí không tiếc tốn hao trọng kim, chế tạo bảo thuyền, chính là vì để tìm kiếm trên biển một vài giống thóc gạo.

Dù sao gạo Kim Long của Đại Kim, là đồ vật các đại vương triều đều đỏ mắt, ai mà không muốn?

Đáng tiếc là, gạo Kim Long đến bây giờ đều là một bí mật, ai cũng không biết vương triều Đại Kim trồng ra gạo Kim Long như thế nào.

"Bẩm bệ hạ, thần đã thử qua, bông lúa này có thể gieo trồng đại quy mô. Đồng thời có tính chống hạn nhất định, mà lại thích ứng đại đa số thổ địa, không cần ruộng tốt."

"Bệ hạ, đây là hạt thóc sau khi thành thục."

Cố Cẩm Niên đem túi nhỏ chứa Chân Long bảo gạo đưa cho Vĩnh Thịnh Đại Đế, còn chuyện tính chống hạn là lúc đưa Chân Long bảo gạo cho Tô Hoài Ngọc. Tin tức cụ thể như thế nào vẫn còn đang thí nghiệm.

Theo lý thuyết không thể trực tiếp như thế, nhưng bây giờ thời kì khác thường, Cố Cẩm Niên cũng chỉ có thể khoác lác khoe khoang. Định ra quân tâm, đây cũng là ý tứ của Văn Cảnh tiên sinh.

"Tính chống hạn sao?"

"Thích ứng đại đa số thổ địa? Không cần ruộng tốt?"

Sau khi Vĩnh Thịnh Đại Đế tiếp nhận cái túi, đem cái túi mở ra, trong chốc lát một mùi thơm vị tràn ngập.
Bạn cần đăng nhập để bình luận