Đại Hạ Văn Thánh

Chương 325 Mở Văn phủ, luyện chiến xa. Lại hiển lộ Thiên cổ, Cố Cẩm Niên là Thánh tử Nho đạo!(6)

Giờ khắc này của Cẩm Liên hoàn toàn có chút do dự, hắn trầm mặc không nói mà suy nghĩ.

"Cẩm Niên có thể dừng tay, cửu luyện chiến xa ghi chép trong cổ tịch cũng chỉ là biểu hiện giả dối không nhất định là thật. Mà cho dù là thật phải có không biết bao nhiêu tài hoa mới được. Ngộ nhỡ thất bại cái được không bù nổi cái mất."

Tô Văn Cảnh nói, đây là lời khuyên của hắn hy vọng Cố Cẩm Niên có thể dừng lại.

"Mặc dù lão phu cũng rất muốn nhìn thấy cửu luyện chiến xa nhưng trước mắt hoàn toàn có thể thu tay lại, không cần thiết tiếp tục tôi luyện. Nho đạo một mạch dựa vào là hạo nhiên chính khí. Loại vật này chỉ là tô điểm lợi khí giết yêu ma mà thôi, cũng không phải đặc biệt quan trọng."

Triệu Nho cũng theo sau nói.

Hắn đưa ra đánh giá của mình, cửu luyện chiến xa là thủ đoạn tấn công của tu sĩ Nho đạo, trấn áp yêu ma còn được nhưng đối với bản thân Nho đạo mà nói cũng không phải là vô cùng trọng yếu.

Đương nhiên nếu có thể cửu luyện chiến xa vậy nhất định là tốt nhất, đơn giản là vì không thể làm được nên mới nói như thế.

Giờ khắc này rất nhiều người lên tiếng thuyết phục Cố Cẩm Niên.

"Cẩm Niên, nhất định phải thận trọng."

Vĩnh Thịnh đại đế lên tiếng, hắn không thuyết phục cũng không đồng ý mà chỉ là hy vọng Cố Cẩm Niên có thể thận trọng mà đi.

Cũng đúng lúc này Cố lão gia tử đã yên tĩnh rất lâu đột nhiên nói.

"Cẩm Niên."

"Nếu như có tự tin thì cứ buông tay mà làm."

"Thất bại cũng không sao, có gia gia ở đây."

Cố lão gia tử nói.

Hắn rất bá khí.

Để cho Cố Cẩm Niên tự đưa ra quyết định, chỉ cần có tự tin buông tay đánh cược một lần, thua cũng không sao. Cố lão gia tử ở chỗ này tất cả đều không có vấn đề.

Quả nhiên.

Sau khi Cố lão gia tử lên tiếng như vậy.

Cố Cẩm Niên không khỏi hít sâu một hơi.

Trước mắt vấn đề lớn nhất là tài hoa không đủ.

Mà tài hoa đến từ Thiên cổ thi từ.

Nói cách khác muốn tôi luyện ra cửu luyện chiến xa đơn giản là làm thơ thôi.

Nghĩ vậy.

Cố Cẩm Niên nhắm mắt lại.

Trong đầu hắn đang soát lại các bài thơ.

Răng rắc.

Cũng vào thời khắc này.

Lôi Đình lại lần nữa đánh xuống.

Hướng phía trên chiến xa tài hoa bổ tới.

"Chỉ riêng khí phách như vậy đã thắng qua chín thành chín người đọc sách trong thiên hạ."

Có người cảm khái nhịn không được lên tiếng tán thưởng khí phách của Cố Cẩm Niên.

"Truy cầu cực hạn, đây không phải là tư chất của Thánh nhân sao?"

"Bất kể hôm nay kết quả có như thế nào lão phu cũng bội phục."

"Trường Giang sóng sau đè sóng trước lão phu phục, phục."

"Cố Cẩm Niên thực sự xứng với hai chữ thế tử."

"Không làm cho Cố gia mất mặt."

Nhất thôi các giọng nói vang lên, tất cả Đại Nho rung động trong mắt bọn họ là vẻ kính nể.

Dưới tình huống này Cố Cẩm Niên dám dũng cảm khiêu chiến cực hạn, khí phách như vậy làm sao có thể không khiến người khác khâm phục?

Nhưng lời hay có lời xấu cũng có.

"Không biết tự lượng sức mình."

Là Khổng Bình truyền âm cho Khổng Vũ, hắn không dám công khai nói ra sợ bị quần chúng công kích.

"Cửu luyện chiến xa khả năng chỉ là một truyền thuyết. Thánh nhân cũng không tôi luyện ra, hắn sẽ không làm được."

"Tài hoa đã hao tổn hết còn dám làm như vậy? Là dũng khí sao? Ta nghĩ là ngu xuẩn mới đúng."

Một vài giọng hỏi bất thiện vang lên nhưng đều là truyền âm, không ai dám nói trực tiếp.

"Aiz, có tài hoa như vậy cũng tốt rồi."

"Đúng vậy, tài hoa không đủ lại mạnh mẽ như vậy, có thể là sai."

Nhưng mà cũng có một chút giọng nói vang lên, không phải gièm pha mà là tiếc hận.

Bây giờ trong cơ thể của Cố Cẩm Niên không có bất kỳ tài hoa gì, như vậy cũng không phải là một chuyện tốt.

Rất có thể thất bại.

Không, chắc chắn là thất bại.

Răng rắc.

Lôi đình đại tác, ở thời khắc này chiến xa sụp đổ.

Văn phủ chấn động.

Lần này là Cố Cẩm Niên tự hủy chiến xa.

Trước mắt chỉ còn lại một cuốc cuối cùng.

Ánh mắt tất cả tập trung bên dưới.

Cố Cẩm Niên hít sâu một hơi, sau đó đôi mắt mở ra.

Trong chốc lát phong vân biến hóa, cường đại khí tràng khuếch tán chung quanh, cuồng phong quét sạch đại điện khiến cho chén rượu trên bàn trực tiếp bị rơi trên mặt đất, phát ra âm thanh vỡ tan thanh thúy.

Quần áo của mọi người bị thổi bay phất phới nhưng từng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Cố Cẩm Niên.

"Tài hoa không đủ nhất định không có khả năng tôi luyện thành công."

"Không có tài hoa chỉ dựa vào ý chí là không thể nào tôi luyện ra được."

Một chút suy nghĩ hiện lên.

Tài tử Vương triều Phù La từng người nhìn chăm chú vào Cố Cẩm Niên trong mắt bọn họ là khinh miệt.

Khổng Vũ nhìn qua Cố Cẩm Niên trong mắt là chờ đợi, chờ đợi Cố Cẩm Niên thất bại.

Tô Văn Cảnh, Vĩnh Thịnh Đại đế, Trấn Quốc Công, Triệu Nho thì đều đứng dậy nhìn qua Cố Cẩm Niên mong mỏi hắn có thể thành công.

Trở thành người đầu tiên từ trước đến nay tôi luyện ra cửu luyện chiến xa.

"Bút đến."

Cũng tại thời khắc này.

Cố Cẩm Niên vươn tay, tài hoa kinh khủng trong tay hắn vờn quanh, hình thành một cây bút tài hoa.

Nháy mắt tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn lại.

Bọn hắn nhìn ra được Cố Cẩm Niên đang muốn làm thơ.

Tất cả mọi người nhìn qua Cố Cẩm Niên, chờ mong Cố Cẩm Niên lại muốn lấy cái gì để làm ra Thiên cổ thi từ.

"Đại bàng nhất nhật đồng phóng khởi phù diêu trực thượng cửu vạn lý."

Sau một khắc.

Cố Cẩm Niên giơ tay lên lấy bút tài hoa, ở trên hư không viết chữ lấy trời làm giấy Tuyên.

Oanh.

Oanh.

Oanh.

Vào thời khắc này hào quang rừng rực trực tiếp bắn ra một cỗ khí tức vô cùng kinh khủng trực tiếp quét sạch toàn bộ điện Văn Tâm.

Phía trên Thiên khung kinh đô Cố Cẩm Niên viết từng chữ chiếu rọi thế nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận