Đại Hạ Văn Thánh

Chương 638 Sách Cổ Kim hiện thế. Bài văn biền ngẫu đệ nhất Thiên cổ, ngàn năm cảnh xuân tươi đẹp, người nào dám vượt qua?

Xin hỏi một tiếng.

Cho thiên hạ thời gian năm trăm năm.

Có thể vượt qua hay không?

Giọng nói của Cố Cẩm Niên vang lên.

Giờ khắc này, tất cả mọi người đều im lặng.

[ĐÔ ĐỐC DIÊM CÔNG CHI NHÃ VỌNG, KHỂ KÍCH DIÊU LÂM.]

[THIÊN LÝ PHÙNG NGHÊNH, CAO BẰNG MÃN TỌA. ĐẰNG GIAO KHỞI PHỤNG, MẠNH HỌC SĨ CHI TỪ TÔNG]

[TẰNG LOAN TỦNG THÚY, THƯỢNG XUẤT TRỌNG TIÊU; PHI CÁC LƯU ĐAN, HẠ LÂM VÔ ĐỊA.]

[LẠC HÀ DỮ CÔ VỤ TƯ PHI, THU THỦY CỘNG TRƯỞNG THIÊN NHẤT SẮC.]

Đám người sợ hãi thán phục. Đây là văn biền ngẫu. Văn từ hoa lệ cực hạn, mà trích dẫn lại kinh điển, càng là văn ngẫu hứng.

Bọn họ nhìn Cố Cẩm Niên. Nhất thời, trầm mặc không nói.

Về phần Nhạc Nho kia vào thời khắc này đã sớm trợn mắt há mồm.

Tài hoa như vậy đừng nói là năm trăm năm.

Ông ta có cảm giác cho dù là cho mình một ngàn năm cũng không cách nào vượt qua.

Ở trong lâu vũ.

Mấy người Dự Vương, Khổng Bình, Mạnh học sĩ, Diêm Công đã hoàn toàn kinh thán không thôi. Thật ra trong lòng bọn họ vẫn còn có chút mong đợi riêng.

Biết Cố Cẩm Niên tài hoa hơn người vô cùng.

Thật không ngờ rằng cứ tùy tiện viết ra như vậy đã là một Thiên văn biền ngẫu.

Nếu chỉ là một bài thi từ thì bọn họ cũng sẽ không khiếp sợ như vậy.

Độ khó của văn biền ngẫu so với thi từ phải gấp mười lần. Hơn nữa còn là văn ngẫu hứng.

Về phần Khổng Vũ và con rể của Dự Vương càng ngây ra như phỗng. Nhìn qua Cố Cẩm Niên cũng không thể thốt nên lời.

Bọn họ đã ở chỗ này chuẩn bị xong tất cả, thậm chí còn xong từ sớm chính là vì muốn có thể vào thời khắc này dương danh lập vạn.

Nhưng không ngờ bị một tên Nhạc Nho làm rối tung.

Cố Cẩm Niên đã nói ngàn lần vạn lần là không chuẩn bị cái gì.

Khiêm tốn cũng tốt mà không khiêm tốn cũng được.

Cho dù là đằng sau có cái gì Cố Cẩm Niên không tiện nói.

Kết quả thì sao?

Ngươi nhất định phải trêu chọc người ta?

Ngươi có phải có bệnh hay không?

Giờ khắc này, phần lớn người không phải oán hận Cố Cẩm Niên mà là oán hận Nhạc Nho này.

Ăn no rửng mỡ.

Sao ngươi không đi chết đi?

Thích một câu nói của một vị Đại Nho nào đó thì sẽ phải kiên quyết thích luôn cái miệng tiện của người ta sao?

Khổng Vũ khó chịu. Con rể của Dự Vương cũng khó chịu.

Văn chương của bọn họ trước bản văn biền ngẫu này của Cố Cẩm Niên chính là rác rưởi.

Bọn họ đều không thể lấy ra.

Lấy ra làm cái gì?

Mất mặt xấu hổ sao?

Nhưng vào giây phút này.

Khi Mạnh học sĩ viết xong một chữ cuối cùng.

Giờ khắc này, chân trời bên cạnh.

Mặt trời rung động.

Oanh.

Lúc này ráng chiều dường như nổ tung, hào quang vạn đạo, chiếu rọi toàn bộ trên dưới khúc phủ.

Nhìn chân trời.

Đẹp không sao tả xiết.

Bên trong sông lớn, thuyền rồng tiến lên, mỹ cảnh đánh đến không gì sánh được. Lại nhìn trên bầu trời, từng đàn cô vụ bay nhanh.

Có cảm giác tuổi xế chiều nhưng lại là một loại vẻ đẹp khác.

Bên trong lâu vũ, văn chương chấn động.

Rì rào rung động.

Từng đạo ánh sáng không gì sánh kịp vỡ toang khiến cho sảnh đường được chiếu rọi sắc vàng.

"Đây là Thiên cổ. Đây là Thiên cổ văn biền ngẫu."

Có người vào lúc này kinh hô, chỉ vào bản văn biền ngẫu này phát ra thanh âm rung động.

Là một vị Nho giả. Ông ấy đứng dậy, chỉ vào bản văn biền ngẫu này kích động kêu lên.

Hoàn toàn không có bất kỳ hình tượng nào có thể nói, cũng hoàn toàn không có khí khái của Đại Nho.

Chỉ vì ông ấy tận mắt nhìn thấy Thiên cổ đệ nhất văn biền ngẫu ra đời.

“Thiên cổ văn biền ngẫu sao?”

“Không ngờ, Thế tử điện hạ chẳng những có thể làm thơ mà còn có thể viết văn biền ngẫu. Thiên cổ văn biền ngẫu, tài hoa của hắn đến cùng có bao nhiêu đáng sợ.”

Mọi người sợ hãi thán phục. Phần lớn người trầm mặc không nói bởi vì đang chăm chú quan sát dị tượng này.

Dù sao dị tượng Thiên cổ cũng chưa từng nhìn qua.

Chân trời.

Ánh sáng rực rỡ lộ ra vẻ đặc sắc khác lạ.

Ráng chiều cùng cô vụ xen lẫn tạo thành bức tranh đẹp nhất.

Mặt trời ráng chiều sáng chói, chiếu rọi tất cả ánh sáng.

Mà bên trong Khổng miếu.

Giờ khắc này cũng chấn động không thôi.

“Sao Khổng miếu lại rung động rồi?”

“Đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Khổng miếu lại chấn động lần nữa?”

Lúc này, người nhà họ Khổng kinh hô. Bọn họ không biết chuyện gì xảy ra, chỉ phát giác được Khổng miếu chấn động.

Cũng vào lúc này.

Bên trong Khổng miếu có một chùm sáng hừng hực vô cùng, từ bên trong Khổng miếu bắn ra.

Bên trong Khổng phủ.

Truyền Thánh Công nhíu chặt lông mày, bảy mươi hai vị Thánh hiền cũng không khỏi kinh ngạc. Từng vị Đại Nho của Khổng gia cũng lộ vẻ ngạc nhiên.

Đạo ánh sáng này đến từ chỗ sâu trong Khổng miếu. Mà chỗ sâu ở Khổng miếu cất giấu ba kiện Thánh khí.

Trong chốc lát.

Một bản thiên thư xuất hiện trên bầu trời Khổng miếu, nở rộ ức vạn thần quang.

Giờ khắc này, tất cả mọi người đều biết chuyện gì xảy ra.

“Là Sách Cổ Kim.”

Trong lòng Truyền Thánh Công chấn động vô cùng, ánh mắt nhìn qua Thánh khí có dị tượng tràn đầy kinh ngạc.

Ông ta không ngờ rằng Sách Cổ Kim của Khổng gia thế mà tỉnh lại.

“Có người viết văn chương đạt được tán thành của Sách Cổ Kim.”

Giọng nói của một vị Đại Nho vang lên.

Ông ấy lên tiếng phá vỡ yên lặng, cũng thông báo chuyện gì đang xảy ra ở nơi này.

Có người làm ra thi từ văn chương kinh động đến sách Cổ Kim, chuẩn xác mà nói là đạt được sách Cổ Kim tán thành.

Hào quang rừng rực bay về phía tân lâu của Dự Vương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận