Đại Hạ Văn Thánh

1211 Thiên địa chúc phúc, năm ốc đảo lớn, lòng dạ Thánh nhân, ấn ký Thiên tử, vô lượng công đức(7)

"Tử Long chín trượng."

"Số lượng năm."

"Cửu Ngũ Chí Tôn, đây là ấn ký Thiên tử."

Có người kinh hô, chỉ vào vị trí Vĩnh Thịnh Đại Đế kinh hãi lên tiếng.

Nghe nói như thế, mọi người nhìn về phía Vĩnh Thịnh Đại Đế, trong ánh mắt tràn đầy không thể tưởng tượng nổi.

"Đương thời Thái tổ Đại Hạ bình định mười quốc gia cũng không đạt được ấn ký Thiên tử. Vĩnh Thịnh Đại Đế vậy mà lấy được ấn ký Thiên tử sao?"

"Khá lắm, chúc phúc này quả nhiên đáng sợ, ta đã biết là như thế này nhưng không nghĩ tới ấn ký Thiên tử cũng đi ra rồi."

Từng tiếng nói vang lên, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

"Ấn ký Thiên tử là ấn ký do trời xanh công nhận, đế vương nếu có ấn ký như vậy đại biểu cho thiên ý công nhận."

"Có được ấn ký như thế chưởng khống quốc vận một nước có vô cùng chỗ tốt. Ngay như cường giả đệ thất cảnh, muốn tru sát Vĩnh Thịnh Đại Đế, cũng sẽ bị thiên ý ngăn cản. Mà bất luận nhân quả gì đều không gia trì đến trên thân Vĩnh Thịnh Đại Đế."

"Mà thần tử trong triều đình, ở trước mặt ông ấy nếu có dị tâm, nếu có vấn đề, sẽ bị ông ấy cảm ứng được, phân biệt thiện ác, biết được trung lương, không còn người dám khi quân."

"Có ít người thật khó chịu hơn, một vài phiên vương xem như muốn tạo phản, nhưng đế vương được thiên địa công nhận làm sao bọn họ có thể rung chuyển?"

Có Đại Nho lên tiếng, cáo tri công hiệu ấn ký Thiên tử.

Đúng thế.

Ấn ký Thiên tử đại biểu trời xanh công nhận. Có ấn ký này, tương lai Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng không tiếp tục lo lắng bất kỳ vấn đề gì.

Bên trong Hoàng cung Đại Hạ.

Cảm nhận được ấn ký Thiên Tử kia, nụ cười trên mặt Vĩnh Thịnh Đại Đế vô cùng óng ánh.

Chỉ là theo một đạo tin tức xuất hiện ở trong đầu, Vĩnh Thịnh Đại Đế trong mắt nháy mắt lóe qua một tia kinh ngạc.

Nhưng rất nhanh lại khôi phục nụ cười, phảng phất như lấy được lợi ích cực kỳ lớn.

Oanh.

Lại là một chùm kim sắc quang mang chống ra, chiếu rọi tại thư viện Đại Hạ. Nhưng mà lúc tất cả mọi người cho rằng là cho Cố Cẩm Niên chúc phúc thì lại phát hiện kim sắc quang mang này, chiếu rọi trên người Tô Văn Cảnh.

Ông ấy vứt bỏ tu vi Bán Thánh của bản thân, phần công đức này cũng xứng được thiên địa chúc phúc.

Ánh sáng công đức gia trì, tu vi của Tô Văn Cảnh cũng nháy mắt khôi phục đến Bán Thánh.

Đông.

Đông.

Đông.

Trên người ông tắm rửa Thánh Quang, trái tim của ông phát ra âm thanh tiếng trống trận xuất chiến.

"Thánh tâm."

"Ông ấy ra đời Thánh tâm, Tô Văn Cảnh muốn thành Thánh sao?"

"Thế mà ban thưởng thiên địa Thánh tâm cho Tô Văn Cảnh?"

Giờ khắc này, vô số người đọc sách Nho đạo ngồi không yên, đây là Thánh tâm thiên địa, có thứ này Tô Văn Cảnh nhất định phải thành Thánh.

Bước vào đệ thất cảnh.

Mặc dù cảnh giới tối cao là đệ bát cảnh, nhưng cảnh giới này chỉ là cảnh giới trong truyền thuyết. Đối với tất cả mọi người đệ thất cảnh đã coi như là sự tồn tại vô địch.

Giống với Thiên Ma lão nhân, bình thời là tu sĩ chuẩn đệ thất cảnh, thời khắc mấu chốt có thể đến đệ thất cảnh, mà một mình ông ấy có thể ép vô số tiên môn cường giả.

Nếu như Tô Văn Cảnh đến Thánh nhân cảnh, vậy sẽ cực kỳ khủng khiếp.

Có được thực lực cùng cảnh giới không thể tưởng tượng nổi.

Đồng thời, vương triều Đại Hạ sinh ra một vị Thánh nhân, đây là chuyện đáng sợ.

Thánh Quang bao phủ.

Tô Văn Cảnh bao quanh vô tận hạo nhiên chính khí, thu hoạch được Thánh tâm thiên địa.

"Trong vòng mười năm, không, năm năm, hay là ba năm, vương triều Đại Hạ sẽ xuất hiện một vị Thánh nhân. Nho đạo cũng sẽ xuất hiê một vị Thánh nhân."

Có Đại Nho cảm khái, nhìn qua Tô Văn Cảnh, nói như thế.

"Sau này phải gọi là Tô thánh, mà không phải Bán Thánh rồi."

"Nho đạo ra một vị Thánh nhân, bất kể như thế nào đối với Nho đạo ta mà nói, đều là một chuyện tốt."

"Đúng vậy, nếu như Khổng Thánh nói không sai, tương lai có trận đại tai khủng bố vậy thì Nho đạo nhất mạch ta xuất hiện một vị Thánh nhân, thật là không tệ. Mà tương lai Cố Cẩm Niên cũng sẽ thành Thánh. Dưới đại tai có hai vị này là một chuyện tốt."

Một vài giọng nói lần lượt vang lên, bọn họ là cảm khái, cũng công nhận Tô Văn Cảnh, cũng không có bất kỳ bất mãn nào.

Chủ yếu vẫn là người đọc sách Đại Hạ.

Oanh.

Kim sắc màn trời lần nữa xuất hiện. Mà lần này vẫn rơi xuống thư viện Đại Hạ, chiếu rọi ở trên thân một vài người đọc sách nơi này. Hơn nữa không chỉ là một nơi chống ra màn trời, mà là toàn bộ vương triều Đại Hạ rất nhiều địa phương đều tạo ra màn trời màu vàng này.

Bọn họ không sợ sinh tử, đã ở đây dùng tất cả lực lượng, cứu vãn thương sinh. Cảnh nội Đại Hạ, tất cả người đọc sách Đại Hạ, cùng với người đọc sách ở một vài nước khác chân tâm thật ý, vì thương sinh thiên hạ mà tụng niệm kinh văn Thánh nhân toàn bộ đều nhận được tắm rửa.

Kim quang Công đức chiếu rọi trên thân người đọc sách Đại Hạ tăng lên trí tuệ của bọn họ, cũng gia tăng khí vận của bọn họ.

Giờ khắc này, toàn bộ người đọc sách vương triều Đại Hạ, lần lượt lộ ra nét mừng, mà trong lòng bọn họ đối với Cố Cẩm Niên cũng tràn đầy kính nể.

Nếu như không phải Cố Cẩm Niên, bọn họ cũng không cách nào ngăn cản Thiên tai đáng sợ này.

Bây giờ, lại lấy được thiên địa chúc phúc.

Đây tất cả đều là do Cố Cẩm Niên ban tặng, bọn họ hiểu rõ, cũng biết ơn.

Trong lúc nhất thời, rất nhiều người đọc sách đứng dậy, bọn họ hướng phía thư viện Đại Hạ hành lễ.

Có thể nói, đến tận đây sau khi, toàn bộ người đọc sách Đại Hạ đã sinh ra một loại kính nể khó mà diễn tả bằng lời đối với Cố Cẩm Niên, có vấn đề lợi ích, cũng có kính nể phát ra từ nội tâm.

Rống.

Lúc này.

Một đầu Chân Long vạn trượng dâng lên trên bầu trời Đông Hoang .

"Đây là khí vận Nho đạo!"

Chỉ nháy mắt, có đại năng Nho đạo phát giác đây là vật gì.

Khí vận Nho đạo.

Chân Long cải biến đến vạn trượng, mặc dù không lột xác thành Kim Long, nhưng đã là vượt quá tưởng tượng rồi.

Khí vận Nho đạo trước đó không bị suy yếu cũng chỉ dài gần như thế. Sau hai lần thảm tao Thánh Nhân cùng Cố Cẩm Niên suy yếu, cuối cùng vẫn còn so sánh không nổi với quốc vận vương triều Đại Hạ.

Nhưng bây giờ không giống nhau.

Cố Cẩm Niên thực hiện hứa hẹn, trợ giúp Nho đạo khôi phục khí vận.

Trở lại ban đầu.

"Khí vận Nho đạo ta lại lần nữa trở về ban đầu, mà nếu như tương lai, người người như rồng, đọc thuộc lòng bản kinh văn này của Cố Cẩm Niên, tương lai độc chiếm vị trí đầu, trở thành tuyển chọn Thiên mệnh."

"Thánh Tử quả nhiên phi phàm."

"Nho đạo bị suy yếu hai lần, bây giờ một lần nữa trở về đỉnh phong khí vận. Nội tình căn cơ so trước đó cường đại đâu chỉ gấp mười. Tổng thể mà nói, đây là một chuyện tốt, một chuyện tốt vô cùng lớn."

"Cẩm Niên Thánh Tử, trước đó là lão phu nói chuyện có chút không khách khí, còn xin Cẩm Niên Thánh Tử, tha thứ nhiều hơn."

Vô số người đọc sách Nho đạo lên tiếng, trong đó không thiếu khuyết Đại Nho.

Đến cuối cùng, càng có Đại Nho chủ động lên tiếng, hướng Cố Cẩm Niên tạ lỗi. Lúc trước ông ta bởi vì chuyện Cố Cẩm Niên tước khí vận cảm giác phẫn nộ sâu sắc.

Bây giờ, Cố Cẩm Niên thực hiện hứa hẹn, lần nữa để khí vận Nho đạo trở lại đỉnh phong, khiến cho ông ta xấu hổ không thôi, cũng hổ thẹn không thôi.

Đối mặt xin lỗi, Cố Cẩm Niên khẽ lắc đầu, hắn không hề để ý chuyện này.

Lúc này.

Theo quang mang biến mất.

Trong chốc lát, thiên địa rung động, một cỗ khí tức trước đó chưa từng có bao phủ ở trong lòng mỗi người.

Tất cả mọi người biết rõchúc phúc sắp tới.

Chúc phúc thuộc về Cố Cẩm Niên.

Oanh.

Một đầu Kim Long vạn trượng hiển hiện.

Chống ra màn trời.

Khủng bố tuyệt luân.

"Chỉ là khí vận công đức đã khủng bố như này sao?"

Có người lên tiếng, dường như nghẹn ngào, ở trong ánh mắt tràn đầy rung động.

Chúc phúc thuộc về Cố Cẩm Niên giáng lâm, chỉ riêng khí vận công đức đã lộ ra vẻ kinh khủng như vậy. Điều này làm sao không khiến cho người khác rung động?

Đây mới là đạo chúc phúc thứ nhất của Cố Cẩm Niên.

Đằng sau khẳng định có rất nhiều chúc phúc.

Đây là muốn để Cố Cẩm Niên thành Thánh sao?

Nhưng lại tại lúc này, Cố Cẩm Niên lại hướng phía thiên địa hành lễ, chậm rãi lên tiếng.

"Học sinh Cố Cẩm Niên."

"Nguyện tán đi vô lượng công đức, gia trì ở trên thân tướng sĩ Đại Hạ, dân chúng chịu khổ."

Giọng nói của hắn nhàn nhạt vang lên.

Ở trong thư viện.

Cố Cẩm Niên nói một câu kia, hoàn toàn để vô số người mở to hai mắt nhìn.

Trầm mặc đến không cách nào lên tiếng.

Cho dù là Tô Văn Cảnh cũng hoàn toàn ngây dại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận