Đại Hạ Văn Thánh

1260 Bệ hạ, đại hỉ sự! Lương thuế quận Giang Trung, vượt qua tổng thu thuế cả nước, văn võ toàn triều xôn xao!

Mà trong kinh đô.

Tảo triều kết thúc, bách quan lo lắng đi ra hoàng cung.

Bởi vì trên buổi chầu triều hôm nay, lý do mọi người vẫn tranh cãi, giằng co, còn không phải vì vấn đề ngân lượng đấy sao.

Bây giờ vương triều Đại Hạ cần bạc hơn bao giờ hết.

Hơn nữa còn là một khoản bạc lớn.

Cho nên lần này, Vĩnh Thịnh Đại Đế hạ một ý chỉ, khiến văn võ bá quan hoàn toàn ngây người.

Giảm một nửa bổng lộc.

Tất cả quan viên Ngũ phẩm trở lên, toàn bộ bổng lộc bị cắt giảm một nửa, bao gồm cả dưỡng liêm ngân của quan viên bên ngoài, cùng mỗi bộ môn hàng năm sẽ có một chút ngân lượng phụ cấp, năm nay cũng đừng nghĩ nữa.

Đối với nhóm quan lại mà nói, chuyện này quả thực như sét đánh ngang tai, gia đình vốn cũng không giàu có lại trở nên đã rét vì tuyết còn lạnh vì sương.

Vấn đề là nếu đổi lại trước kia, đám quan chức còn có thể tìm một vài lý do phản đối, nhưng lúc này đã khác.

Vấn đề của các địa phương gặp tai họa đang bày ra đó.

Chuyện di cư đến ốc đảo, trở thành một cây gai trong lòng mọi người, thêm đủ loại vấn đề gộp chung vào một chỗ, xem như muốn cự tuyệt cũng vô dụng.

"Ai dô, loạn trong giặc ngoài, loạn trong giặc ngoài mà, thiên địa chúc phúc này, không nghĩ tới có một ngày lại trở thành tai họa."

Đi ra hoàng cung, Hộ bộ Thượng thư Hà Ngôn lên tiếng, trong ánh mắt tràn đầy bất đắc dĩ.

"Thượng Thư đại nhân đừng nói nữa, Hộ bộ các ngươi còn tốt, tối thiểu nhất vẫn có ít bạc, Hình bộ chúng ta mới xui xẻo này, khoản chi tiêu bị giảm bớt một nửa, còn phải làm đủ việc, quả thật phiền phức."

"Về sau các ngươi đến Hình bộ của ta, không nói đến những thứ khác nhưng lá trà thì không có nữa đâu nhé."

Hình bộ Thượng thư nói chuyện, thấy hơi buồn bực.

"Hình bộ ngươi buồn bực cái gì, thật sự khó chịu vẫn là Lễ bộ chúng ta đây này, Lễ bộ hàng năm phải chiêu đãi bao nhiêu sứ giả ngoại quốc? Còn cả một đống chuyện, bây giờ bị cắt một nửa, Lễ bộ chúng ta biết tìm ai hả?"

"Tất cả đừng nói nữa, các ngươi cho rằng Lại bộ ta thì không sao hử? Vốn đã nghèo suốt mấy năm nay rồi, năm nay càng nghèo hơn đây này."

Các quan viên ngươi một câu ta một câu, bọn họ rất bất mãn với đạo thánh chỉ này, nhưng không ai dám hé một lời, năm nay đại tai, ai dám làm loạn?

Trừ phi muốn đối nghịch với dân chúng.

"Vương Thượng thư, làm sao nãy giờ ngươi không nói gì thế? Công bộ các ngươi vốn đã thiếu bạc, lúc này lại bị cắt một nửa, nhưng ta thấy ngươi một câu cũng không nói? Sao thế? Công bộ vẫn còn bạc dư à?"

Lúc này, có người quan sát thấy Vương Khải Tân không nói lời nào, nhịn không được đã nhắc đến ông ấy.

Nghe được lời nói của người đó, Vương Khải Tân lập tức cau mày.

"Ngươi bớt ở đó vu oan người khác đi, Công bộ không có bạc, các ngươi cũng đừng đánh chủ ý tới Công bộ nữa."

Vương Khải Tân nói thẳng.

Trên thực tế Công bộ nghèo hơn bất kỳ ai khác, người ở bên ngoài thấy Công bộ có thể đi ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, nhưng chuyện này ai dám chứ?

Đặc biệt, triều đình giao công trình, Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng sẽ không chiều ông ấy, lại thêm gần đây phải sản xuất cái này sản xuất cái kia. Công bộ hận không thể xem một văn tiền làm hai văn tiền mà dùng.

Nếu thật sự có người đến đưa bạc, Vương Khải Tân chắc chắn sẽ đồng ý ngay, sau đó bổ sung vào mấy lỗ thủng lớn.

"Ai dô, thật sự phải nói, khó chịu nhất chỉ sợ vẫn là Dương Thượng thư, tính thời gian, Dương Thượng thư có lẽ đã tới quận Giang Trung rồi, bây giờ chắc cũng đã lấy được thuế đơn nhỉ?"

Có người lên tiếng, nhắc đến Dương Khai.

Trước đó vài ngày, Dương Khai dẫn theo người Hộ bộ, tiến về quận Giang Trung trưng thu lương thuế, chuyện này tất cả mọi người đều không đồng ý.

Cho rằng sẽ dẫn tới dân chúng kêu ca.

Thật không nghĩ đến, Vĩnh Thịnh Đại Đế khư khư cố chấp, vẫn muốn trưng thu lương thuế, theo cách nhìn của bách quan, bọn họ cũng có thể lý giải.

Dù sao lương thực của quận Giang Trung cũng chiếm một phần ba lương thuế cả nước, Vĩnh Thịnh Đại Đế không bỏ được chuyện đương nhiên, tuy nói quận Giang Trung gặp nạn, nhưng triều đình phát chính lệnh xuống, ít nhất có thể thu được hai ba ngàn vạn thạch lương thực chứ?

Đương nhiên hậu quả của việc làm như vậy là gây nên oán thán.

Người ta đã gặp nạn đại hạn hán, ngươi còn thu thuế, không phải rất không thông tình đạt lý sao?

Đây là điều khiến bọn họ nhức đầu nhất.

Vì vậy bọn họ đều cho rằng, nếu Dương Khai đi quận Giang Trung, chỉ sợ sẽ bị chửi rủa mắng mỏ đủ điều, thật sự quá ủy khuất mà.

"Cầm được thuế đơn thì như thế nào? Mặc dù lão phu không phải người Hộ bộ, nhưng cũng có thể tính ra được. Những năm qua quận Giang Trung đã thuế hàng năm khoảng ba ngàn năm trăm vạn thạch, năm nay gặp nạn, chắc khoảng ba ngàn vạn thạch, nhưng thuế đơn là thuế đơn."

"Thật sự thu lên lại là một vấn đề lớn, nhiều nhất chỉ được hai ngàn vạn thạch lương thực, đây là nhiều nhất, hơn nữa dọc đường hao tổn đủ kiểu, đến kinh đô chắc cũng chỉ còn khoảng một ngàn vạn thạch."

"Nhưng triều đình bây giờ chỉ thiếu một ngàn vạn thạch lương thực thôi sao? Không có một vạn vạn thạch lương thực, căn bản không giải quyết được vấn đề."

Quan viên Lại bộ nói một phen nghe rất có lý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận