Đại Hạ Văn Thánh

1402 Thế cờ Thiên cổ! Hạ cờ Thánh thủ! Thập nhị tiên vương! Thanh Liên Đại đạo! Giết qua chín cửa!(10)

Loại cảm giác này, chỉ có thời điểm giao thủ mới có thể cảm nhận được.

Giống như nếu mình không thắng được ván cờ này, có thể sẽ phải mất mạng ở đây.

Bọn họ là tới đánh cờ, không phải tới liều mạng.

Cho nên lựa chọn ở thời điểm thích hợp, trực tiếp nhận thua, dù sao Đông Hoang Kỳ Vương đã nhận thua, bọn họ nhận thua cũng không mất mặt.

Ván thứ hai thắng.

Trong lòng Cố Cẩm Niên càng cười khổ không thôi.

Đi đến trước mặt người thứ ba.

Vẫn như cũ là song phương làm lễ.

Sau đó, đánh mười nước, lại có dị tượng xuất hiện.

"Thượng hải minh nguyệt."

"Đây là Bố cục Thượng hải minh nguyệt, cuộc cờ thiên cổ, cuộc cờ thiên cổ."

Giọng nói của Đại Nho nọ chưa từng đến trễ, dẫn đến bên ngoài tiền điện, Tô Văn Cảnh không khỏi nhìn về hướng người đó.

"Đây là được cho bao nhiêu chỗ tốt chứ."

"Đường đường Đại Nho, tâng bốc như thế, quả nhiên là hiếm thấy."

Tô Văn Cảnh thầm nghĩ trong lòng, ông cũng cảm thấy đối phương không hợp thói thường, nhưng ngươi nói không hợp thói thường, mỗi lần đợi đến dị tượng xuất hiện, lão già này lập tức có thể nói ra tên ván cờ cực kỳ phù hợp.

Những cái tên này, hoàn toàn không thể nào kiểm tra, mà không thể nào kiểm tra, liền đại biểu rằng, ngươi cũng không biết là thật, ngươi cũng không biết là giả.

Nhưng kết hợp đủ chuyện trước đó, khiến người ta không thể không tin tưởng.

"Thập nhật đương không cục."

"Đại đạo Thanh Liên cục."

"Ma Cầm giáng thế cục."

"Tam Thanh càn khôn cục."

Lúc này, toàn bộ bên trong Tắc Hạ học cung, ngoại trừ giọng nói của Đại Nho này, thì không có bất kỳ âm thanh nào khác.

Mà biểu hiện của Đại Nho này, càng ngày càng khoa trương, càng ngày càng cuồng loạn, đến cuối cùng toàn thân còn phát run, chỉ vào Cố Cẩm Niên, thật giống như nhìn thấy hình ảnh gì đó không thể tưởng tượng nổi.

Dẫn đến rất nhiều người vẻ mặt cổ quái.

"Hít."

"Cục trong cục (ván cờ trong ván cờ)."

Đợi đến ván cờ thứ tám, giọng nói Đại Nho này lại vang lên lần nữa.

Trong chốc lát, rốt cuộc có người không nhịn được.

Bà mợ nó.

Cục trong cục cũng có?

Không bịa được nữa thì đừng bịa chứ, có cần phải đến mức ấy không?

Ngươi đây rốt cuộc là thu được bao nhiêu chỗ tốt rồi hả?

Có tiền thì để các huynh đệ cùng nhau kiếm chứ?

Ngươi lão vương bát đản này, ăn mảnh một mình sao?

Vô số ánh mắt rơi ở trên người ông ta, người sau cảm nhận được ánh mắt của mọi người, không khỏi tằng hắng một cái, cũng ý thức được mình càng nói càng thái quá.

"Đây là đại đạo cục trong cục."

Ông ta nói, cưỡng ép tăng thêm hai chữ đại đạo.

Nhưng mọi người thật sự không nguyện ý tin tưởng, bọn họ biết thuật kỳ đạo của Cố Cẩm Niên, chính xác là lợi hại, nhưng tuyệt đối không phải như vậy.

Cái gì cục trong cục, cái gì mười mặt trời nhô lên cao cục, cái này nhất định là nói bừa.

"Lão phu nhận thua."

Danh thủ vị trí thứ tám, cười khổ lắc đầu, ông ta mặc kệ đây có phải là cục trong cục hay không, dù sao dị tượng này ông ta chịu không được, trực tiếp chuồn thôi.

Lúc đi đến trước mặt người cuối cùng.

Cố Cẩm Niên cười khổ không thôi.

Nói thật, Cố Cẩm Niên cũng nghe tháy có Đại Nho đang thổi phồng mình, chính hắn cũng cảm thấy hơi quá.

Không còn cách nào, hắn cũng không thể đi công kích đối phương được đúng không?

Người ta rõ ràng có lòng tốt mà giúp mình, mình không lĩnh tình chưa nói, còn công kích người ta, chuyện này thật sự có chút quá phận.

"Vãn bối xin ra mắt tiền bối."

Cố Cẩm Niên đi đến trước mặt người thứ chín, theo quy củ cũ thở dài thi lễ.

"Cố công khách khí."

Người sau mỉm cười, sau đó đoán quân.

Nhưng lần này đối phương cầm quân đen đi trước.

Lão giả đặt quân cờ.

Cố Cẩm Niên lúc này cũng dứt khoát, trực tiếp đặt quân cở ở vị trí Thiên Nguyên.

Cạch.

Trong chốc lát, tiếng sấm vang lên, một con rồng lớn từ trên bàn cờ, trực tiếp bay lên, Kim Long vạn trượng, bay lượn quanh trên bầu trời, khí thế kinh khủng, áp chế đối phương gắt gao.

"Thần thủ (nước đi của thần)."

Giọng nói quen thuộc của Đại Nho nọ vang lên.

Lúc này, đối phương trợn mắt há mồm, chỉ vào bàn cờ, ngay sau đó hít vào một ngụm khí lạnh, hôn mê bất tỉnh.

Khoa trương đến cực hạn.

Mà giữa đám người, Trường Vân Thiên cau mày, hắn ta càng nghe càng phiền, nhìn thấy đối phương trực tiếp ngất đi, rất muốn đi tới đạp cho một cước.

"Người này là ai, đi điều tra một chút, kẻ này nhất định có vấn đề."

Trường Vân Thiên am hiểu kỳ đạo, mặc dù hắn ta không rõ Cố Cẩm Niên rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, nhưng hắn ta có thể xác định, người này vẫn luôn nói khoác giúp Cố Cẩm Niên người, nhất định có vấn đề lớn, vấn đề rất lớn.

Nhưng mà, nghe nói như thế, Lý Nhược Du đột nhiên vẻ mặt thay đổi, nói bên tai Trường Vân Thiên.

"Sư huynh."

"Người này hình như là người của chúng ta."

Theo lời này thốt ra.

Sắc mặt Trường Vân Thiên càng thêm khó coi.

Mợ nó chứ, lại là người một nhà?

Tuyệt.

Ở trong tiền điện.

Vị danh thủ quốc gia thứ chín, sắc mặt trắng bệch.

"Lão phu nhận thua."

"Thần thủ như thế, lão phu chưa bao giờ thấy qua, con đường kỳ đạo, quả nhiên là vô cùng vô tận, hôm nay có thể cùng Cố công đánh cờ, quả thật là lão phu may mắn ba đời."

Người sau thật sự chịu không nổi uy lực khủng bố của dị tượng như vậy.

Lui lại nửa bước, không nói hai lời, trực tiếp chuồn thôi.

Đây bà mợ nó đánh cờ ở đâu hả?

Đây là đang cược mệnh.

Vừa lên đã có dị tượng như vậy, ai chơi được với ngươi?

Danh thủ thứ chín rút lui.

Cố Cẩm Niên qua cả chín cửa ải.

Dùng cách thức không thể tưởng tượng nổi này, đánh bại chín đại danh thủ thiên hạ, trong đó một vị còn là Đông Hoang Kỳ Vương.

Đối với kết quả này.

Chính Cố Cẩm Niên cũng khó mà tin nổi.

Nhưng ngay lúc này.

Ầm! Ầm! Ầm!

Thiên tượng đại biến.

Ngay khi người thứ chín nhận thua, dị tượng kinh khủng trực tiếp hình thành.

Các đám mây lành tụ đến.

Đại Long kim sắc, lúc này đã hóa thành một đạo thiên mệnh, bay về hướng Cố Cẩm Niên.

Nhưng cùng lúc đó.

Cổ tinh thiên mệnh lơ lửng trên bầu, cũng vào lúc này, bộc phát ra ánh sáng kinh khủng.

Giống như đang nổi lên cái gì đó.

Cực kì khủng bố.
Bạn cần đăng nhập để bình luận