Đại Hạ Văn Thánh

816

Nhìn qua Lý Lãnh Thu.

Bên trong ánh mắt Vương phi Ninh Vương tràn đầy vẻ không tin.

“Mẫu phi.”

“Hài nhi chỉ nhất thời hồ đồ.”

Lý Lãnh Thu quỳ trên mặt đất. Hắn ta không ngờ phụ vương mình biết chuyện này. Lập tức hắn ta quỳ xuống đất dập đầu.

Không dám nói dối.

“Nhất thời hồ đồ sao?”

“Những năm gần đây ngươi ngày càng vô pháp vô thiên. Mỗi một chuyện ngươi làm đều có người giấu giếm thay ngươi. Nếu không phải Bản vương cần thận điều tra.”

“Bản vương cũng không biết ngươi làm nhiều chuyện thương thiên hại lý như vậy.”

“Ngươi có biết đã có người âm thầm điều tra chuyện ngươi giết dân mạo xưng phỉ hay không.”

“Mà người đó đã nhanh chóng nắm giữ chứng cứ. Một khi mang đến trong Kinh thì ngươi phải chết không thể nghi ngờ, còn phải liên lụy đến tất cả mọi người trong vương phủ.”

“Ngươi đúng là nhi tử tốt của bản vương.”

Ninh Vương lạnh lùng nói.

Nói thật, ông ta biết đứa con trai này vô pháp vô thiên nhưng khi tất cả mọi chuyện bày ra trước mắt. Thân là Vương gia ông ta cũng bị chấn kinh.

Mỗi chuyện Lý Lãnh Thu làm tùy tiện đều có thể bị tru di cửu tộc.

Người chết trong tay Lý Lãnh Thu không dưới mấy ngàn người.

Nhưng ông ta không để ý tất cả, chỉ có việc giết dân mạo xưng phỉ là không được. Sau khi biết chuyện này ông ta đã trầm mặc hồi lâu.

Tội danh giết dân mạo xưng phỉ một khi chắc chắn vào đến trong Kinh, người trong thiên hạ đều sẽ dùng ngòi bút làm vũ khí chống lại Ninh Vương phủ của ông ta, ai đến cũng vô dụng.

“Phụ vương.”

“Hài nhi biết sai rồi.”

“Phụ vương.”

“Mau cứu hài nhi, mau cứu hài nhi đi.”

Lý Lãnh Thu mồ hôi đầy đầu. Hắn ta quỳ trên mặt đất, trực tiếp ôm lấy chân của phụ vương mình. Hi vọng đối phương nể tình phụ tử có thể ra tay cứu giúp.

“Cút.”

Ninh Vương dùng một chân đá văng Lý Lãnh Thu ra. Trong mắt nồng đậm thần sắc chán ghét.

“Vương gia.”

“Mặc kệ Lãnh Thu đã làm chuyện gì thì chung quy nó vẫn là dòng dõi duy nhất của chúng ta. Nếu ngài không ra tay thì sẽ tuyệt hậu.”

Vương phi Ninh Vương cũng cảm thấy rung động rất lớn nhưng bà ta không muốn quản nhiều như vậy, chỉ hi vọng có thể cứu con của mình.

Chỉ cần Lý Lãnh Thu còn sống.

Mọi chuyện đều tốt.

“Mẹ chiều con hư.”

Ninh Vương hít sâu một hơi, trong mắt ông ta tràn đầy chán ghét nhưng thật sự cần suy nghĩ một vài chuyện.

Chuyện Lý Lãnh Thu làm một khi truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng cực lớn. Mình cũng sẽ bị liên lụy cho nên ông ta nhất định phải bảo hộ Lý Lãnh Thu.

“Hiện tại lập tức cút đến Chùa A Tháp.”

“Đi tìm đại sư La Trạch.”

“Chuyện này bản vương sẽ tạm đè xuống. Nếu như không ép xuống nổi thì sẽ nói ngươi đã bị đại sư La Trạch mang đi gột rửa nội tâm, quy y cửa Phật.”

“Tương lai ít nhất mười năm ngươi nên thành thật đợi ở bên trong Phật môn cho bản vương. Đừng đi bất kỳ chỗ nào, nếu lại làm loạn chuyện gì thì không cần Cố Cẩm Niên tìm đến cửa, bản vương sẽ giết chết ngươi đầu tiên.”

“Cút!”

“Đồ chó má.”

Nói đến đây, Ninh Vương lại đạp một cước, trực tiếp đạp bay nhi tử ruột của mình, căn bản không hề có chút đau lòng cùng thương hại.

Không biết còn tưởng rằng đây là thuộc hạ của ông ta. Cơ bản không hề giống phụ tử.

Nhất là câu cuối cùng kia càng khiến cho người nghe chói tai.

Đồ chó má.

Phần bụng của Lý Lãnh Thu đau nhức kịch liệt. Hắn ta ôm bụng, khóe miệng tràn ra máu tươi, trong mắt càng lộ ra một tia hận ý.

Hận ý thật sâu.

Từ nhỏ đến lớn chính là như vậy, phụ vương của hắn ta cơ bản không nhìn trúng mình. Bất kể mình làm chuyện gì ở trong mắt phụ vương cơ bản đều không đáng giá nhắc đến.

Từ đầu đến cuối hắn ta đều không hề quên. Lúc còn nhỏ, mình đọc sách viết chữ, vừa học được viết chữ nhận được lời khen của phu tử đã đưa chữ cho phụ vương mình xem.

Nhưng vị phụ vương cao cao tại thượng này của mình đã trực tiếp vo thành một cục giấy lộn vứt trên mặt đất, càng là chà đạp vô tình.

Hắn ta cùng phụ vương mình không gặp nhau quá nhiều. Đến mức dù mình có làm gì ông ta cũng không quản cho nên hắn ta mới làm những chuyện xấu xa.

Hắn ta không có được thì người khác cũng đừng nghĩ sẽ đạt được.

Hắn ta có thể đạt được thì mặc kệ dùng bất kể phương pháp gì đều muốn đạt được.

Đây chính là suy nghĩ của hắn ta.

Giọng nói chói tai đâm thật sâu vào nội tâm hắn ta. Trong mắt Lý Lãnh Thu là cừu hận, là phẫn nộ nhưng hắn ta không dám nói gì.

Bởi vì hắn ta thật sự sợ chết, sợ đắc tội với phụ vương của mình. Vậy thì mình thật sự sẽ hết chỗ dựa.

“Thu nhi.”

“Phụ vương của ngươi chính là như vậy. Ngươi tuyệt đối đừng để bụng.”

“Hiện tại mẫu phi an bài xe ngựa cho ngươi, để cho người ta hộ tống ngươi rời Vương phủ. Ngươi đi tìm đại sư La Trạch đi.”

“Trong khoảng thời gian này, tuyệt đối không nên làm chuyện xằng bậy, chờ tai tiếng qua đi ngươi lại trở về.”

“Ngươi nhớ kỹ, ngươi là Vương gia đời kế tiếp. Chờ sau khi ngươi trở thành Vương gia sẽ từ từ thu thập tên Cố Cẩm Niên này. Hiện tại mẫu tử chúng ta chỉ có thể chịu nhịn.”

“Sớm muộn cũng có một ngày chúng ta sẽ thay đệ đệ ngươi báo thù.”

Vương phi Ninh Vương rơi nước mắt, an ủi hài nhi của mình.

Nghe được giọng nói của Vương phi, trong lòng Lý Lãnh Thu không có chút ấm áp nào, chỉ toàn lạnh lùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận