Đại Hạ Văn Thánh

Chương 318 Khổng Vũ không phục. Cố Cẩm Niên đi 7 bước làm một bài thơ. Nhất thủ cô thiên ép Thịnh Đường.(7)

“Khổng Vũ.”

“Ngươi muốn giải thích cái gì?”

“Cần lão phu vấn tâm sao?”

Lúc này giọng nói của Tô Văn Cảnh vang lên.

Hắn nhìn qua Khổng Vũ và hỏi như thế.

Phải chăng cần vấn tâm?

Đây là thủ đoạn của Bán Thánh, vấn tâm không cách nào làm giả.

Mà trên điện, Vĩnh Thịnh Đại Đế trầm mặc không nói.

Nhưng để cho người kinh ngạc chính là Cố lão gia tử vô cùng an tĩnh, chưa hề nói một câu. Điều này khiến người ta cảm thấy kỳ quái nhưng lại càng làm cho người ta thêm chắc chắn rằng hạng giá áo túi cơm này có chút vấn đề.

“Thần thông vấn tâm phí công mà thương hại thân thể, học sinh không cần như thế.”

Khổng Vũ lắc đầu.

Trả lời như vậy.

Bởi vì cũng không nắm chắc đến cùng Cố Cẩm Niên có biết hay không nhưng trước mắt có manh mối thì có thể nắm chắc có khả năng Cố Cẩm Niên đã sớm biết đề.

Cho nên không cầần thiết vấn tâm, vạn nhất Cố Cẩm Niên thật sự không biết hoặc chỉ mơ hồ biết một chút vậy thì không dễ kết thúc chuyện.

Cần dung fmột biện pháp khác đến nghiệm chứng.

“Không vấn tâm còn có biện pháp gì khiến cho ngươi chịu phục?”

Tô Văn Cảnh tiếp tục hỏi.

“Rât đơn giản.”

“Nếu thế tử điện hạ đã có tài hoa như thế, học sinh khẩn cầu, từ học sinh gia thúc, tài tử Phủ La, tài tử Đại Kim, bệ hạ, Văn Cảnh tiên sinh, Triệu Nho, Đồng văn minh, Từ Lâm đảng, lại thêm hai ngời tùy ý ngoài điện là mười người tất cả, đều ra một hoặc hai chữ.”

“Trong vòng một canh giờ để thế tử làm thơ. Không cần thơ thành Thiên cổ, dù chỉ là trấn quốc thơ thì học sinh cũng tâm phục khẩu phục, tuyệt đối không dám kêu một tiếng bất công.”

Khổng Vũ lên tiếng.

Đây là suy nghĩ của hắn.

Cố Cẩm Niên đã lợi hại như vậy thì chỉ một đạo đề có thể lấy ra trấn quốc thơ cũng khiến hắn hoàn toàn phục.

Nếu không làm được thì chứng minh đã sớm biết đề.

Mặc dù điều kiện của hắn rất hà khắc nhưng hắn không cho rằng bất công.

“Hoang đường, mười người ra mười chữ, mười chữ một đề mà trong vòng một canh giờ làm ra trấn quốc thơ. Ngay cả Truyền Thánh Công đích thân đến liệu có thể làm ra sao?”

Dương Khai lên tiếng. Mặc dù hắn biết Khổng Vũ không phục nhưng thật sự không ngờ Khổng Vũ không biết xấu hổ như vậy?

Mười người, mười chữ.

Một canh giờ viết ra trấn quốc thơ?

Đây cũng không chỉ là làm khó dễ người. Đây là làm người buồn nôn.

“Hay cho một câu mười người ra mười chữ. Để ngươi làm, đừng nói là trấn quốc thơ, chỉ cần có dị tượng hôm nay cũng tính là ngươi thắng.”

Tuần mậu cũng theo sau nói.

“Làm khó dễ người cũng không thể làm như vậy?”

Học sinh thư viện cũng theo sau nói.

“Bệ hạ, học sinh cho rằng Khổng Vũ này đã phát rồ. Đem hắn trục xuất ra khỏi đại điện, miễn cho quấy nhiễu nhã hứng của mọi người.”

Giang Diệp Chu đứng lên, hướng Vĩnh Thịnh Đại Đế hành lễ, thỉnh cầu trục xuất Khổng Vũ.

Mà ánh mắt Khổng Vũ không khỏi nhìn qua Giang Diệp Chu.

Thần sắc bất thiện.

Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng cảm thấy gia hỏa này có vấn đề về đầu óc.

Nhưng mà hắn cũng hiểu, Thiên mệnh hiển hiện, Khổng Vũ làm vậy cũng là bình thường.

Chỉ là mười người mười chữ thật sự là làm khó dễ người.

Vĩnh Thịnh Đại Đế đang định nói gì đó thì đúng lúc này giọng nói của Cố Cẩm Niên vang lên.

“Ra đề mục đi.”

Giọng nói vang lên.

Giờ khắc này.

Trong điện hoàn toàn yên tĩnh lại.

Tất cả ánh mắt không hẹn mà cùng dôn fvề phía Cố Cẩm Niên.

Cho dù là người nhà họ Khổng cũng không khỏi nhíu mày.

Khổng Vũ rõ ràng chính là đang tìm cớ. Đừng nói đại tài, coi như thật sự là Thánh Nhân chuyển thế chỉ sợ cũng không có khả năng lấy ra dạng này thi từ?

“Mười người, mười chữ thành một đề có chút khó khăn.”

“Nếu như có thể mà nói thì một chữ một bài thơ, mười bài thơ đều là trấn quốc thơ có được hay không?”

Cố Cẩm Niên nói.

Đưa ra một yêu cầu như thế.

Dù sao mười chữ một bài thơ thật sự quá khó nhưng một chữ một bài hoặc hai chữ một bài thì độ khó không lớn.

Thi từ trong đầu, đừng nói mười đầu. Nếu thật sự muốn náo thì hôm nay biểu diễn ba trăm bài thơ trấn thiên hạ cũng có thể.

“Cố huynh, đừng bị mắc lừa.”

“Thế tử đừng tức giận với hắn, chyện này tuyệt đối không thể.”

Nhất thời không ít giọng nói vang lên, bọn họ cho rằng Cố Cẩm Niên cũng đang làm cao.

Bất kể là mười chữ một bài thơ hay là một chữ một bài thơ độ khó đều rất lớn.

Nhất là Cố Cẩm Niên nói sẽ làm mười bài thơ trấn quốc. Đây là chuyện không thể.

Thế nhưng, Khổng Vũ lập tức đứng dậy, nhìn Cố Cẩm Niên nói.

“Tốt.”

“Nếu như cả mười bài thơ đều là trấn quốc thì Khổng mỗ thu hồi lời vừa nói, hướng Cố huynh xin lỗi.”

Trong mắt Khổng Vũ toàn là vui sướng cùng hưng phấn.

Không ai có thể làm được mười bài thơ đều trấn quốc.

Nhưng lời tiếp theo của Cố Cẩm Niên làm cho sắc mặt hắn lại biến đổi.

“Bản thế tử không cần lời xin lỗi của ngươi.”

“Nếu như bản thế tử có thể làm được thì ta muốn ngươi quỳ xuống dập đầu, ba quỳ chín bái.”

Cố Cẩm Niên nhàn nhạt lên tiếng.

Mùi thuốc súng trong nháy mắt ngập tràn.

Mà sắc mặt Khổng Vũ càng khó coi.

Hắn là Thánh tôn nếu như thật sự quỳ xuống dập đầu thì quá mất mặ xấu hổ. Hai chữ Thánh tôn này cũng hoàn toàn trở thành trò cười.

“Điều này quá mức nghiêm trọng.”

Khổng Vũ trực tiếp nói lời cự tuyệt.

“Vậy ngươi làm nhục thanh danh của ta là không nghiêm trọng?”

“Nếu ngươi không đồng ý thì ngậm miệng lại, trở về chỗ ngồi, bớt ở đây lải nhải cả ngày đi.”

Cố Cẩm Niên nói.

Gia hỏa này chạy đến kêu bất công.

Muốn mình làm thơ cũng được.

A, quay đầu để hắn phải trả giá đắt, lại giả chết?

Nghĩ gì vậy?

Thua chỉ nói xin lỗi.

Thắng, mất Thiên mệnh.

Dựa vào đâu mình phải cùng hắn đánh cược?

Nào tàn sao?

Quả nhiên vừa dứt lời khiến không ít người cười to.

Mà Khổng Vũ cảm nhận được tiếng cười của đám người, sắc mặt càng khó coi.

Hắn đưa mắt nhìn thúc của mình.

Thần sắc người kia cũng vô cùng ngưng trọng.

Nhưng cuối cùng vẫn nhẹ gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận